Cô bé biết mình có vẻ ngoài ưa nhìn, được trưởng bối rất yêu thích, hiện tại cô bé cũng rửa sạch mặt, cười chào hỏi với người ta, lão nhân gia nhất định sẽ thích.
Làm người khác ưa thích thì khi mình nhặt tro bếp, cũng sẽ không sợ làm phiền người ta.
Ô Đào nhặt lõi than lâu như vậy, nếu như để chủ nhân không vui thì sẽ bị cầm gậy đuổi đi.
Ông lão kia nhìn Ô Đào một chút, không lên tiếng, cầm bô thải trên tay treo trên xe đẩy, trước tiên là đổ nước tiểu vào cái hố bên cạnh, sau đó mới đẩy xe đẩy đi tới, soạt một tiếng, đổ tro bếp ra ngoài.
Không khí buổi sáng vào đông rất là khô và lạnh, tro bếp mang theo tàn lửa phát ra một loại mùi thơm đặc hữu của than đá, loại mùi này khiến Ô Đào hưng phấn hẳn lên.
Ô Đào vội vàng nói: "Cảm ơn ông!"
Cụ ông không nói chuyện, nhưng mà vẫn gật đầu một cái với Ô Đào, rồi rời đi.
Ô Đào ngồi xổm xuống nhặt.
Có lẽ là do buổi tối lò bị bịt lại nên cục than đá còn không chưa đốt hết, thỉnh thoảng có thể nắm được một vài lõi than rất lớn, chuyện này khiến Ô Đào kinh ngạc vui mừng vạn phần, cảm thấy mình hôm nay thật là may mắn.
Cô bé cũng không đoái hoài tới việc phỏng tay, cứ như vậy cho tay vào vân vê.
Ai mà ngờ đang nhặt, lại thấy có một đám trẻ con ở một bên đi tới, khuôn mặt đỏ thẫm, mặc áo bông rách, có đứa còn lòi cả bông ra, nhưng mà lúc đi trên đường thì lại có khí thế khá là hùng dũng, oai vệ, khí phách.
Ô Đào thấy bọn chúng, trong lòng có cảm giác không tốt, vội vàng cúi đầu dùng cái cào đẩy đống tro bếp về trước chân, nhưng mấy đứa trẻ con kia đã nhìn thấy Ô Đào.
Cũng làm nghề này, mắt sắc mũi linh, một đứa bé trai lớn tiếng hô lên: "Anh Cửu, nhìn bên này đi!"
Nói xong, mấy đứa bé rầm rầm chạy tới.
Ô Đào cũng không dám chiếm hết, cô bé đẩy tro bếp đến trước chân, ngẩng đầu cẩn thận mà nhìn bọn chúng, khẽ nói: "Các anh, các anh cũng muốn nhặt lõi than à, vậy chúng ta cùng ở chỗ này nhặt đi."
Nếu như bình thường, cô bé sẽ không e sợ như thế, chủ yếu là hôm nay cô bé đi một mình, không có bạn nên mới phải thu mình lại.
Cầm đầu là hai đứa bé trai, một đứa là đứa vừa mới được gọi là anh Cửu, mặc áo bông quân lục, nhíu mày nhìn Ô Đào, không lên tiếng, một đứa khác thì tóc húi cua, khá là ồn ào.
Đứa tóc húi cua kia kêu lên: "Ai là anh mày, đừng có mà nhận lung tung.
Chỗ này là địa bàn của bọn tao, ai cho mày tới nhặt!"
Nói xong, nó nhấc chân đá một cái, đám tro bếp kia bị tung lên, bay tung tóe bốn phía, có một miếng thiếu chút nữa bắn lên trên mắt Ô Đào.
Tóc húi cua nói xong, mấy đứa khác cũng đều vây quanh, chống nạnh, ồn ào nói: "Mày ở hẻm nào mà chạy đến chỗ bọn tao nhặt, thật là láo toét.”
Tro bếp sượt qua lỗ tai Ô Đào, làm bên tai cô bé hơi nóng lên, cô bé bịt lấy lỗ tai, cúi đầu nói: "Vừa rồi ông cho tro bếp đã nói là em có thể nhặt ở chỗ này, đây là do người ta đã đồng ý."
Nhưng mà cô bé vừa nói xong, anh Cửu kia liền bật cười, nó tiến lên một cước giẫm ở bên trên tro bếp, cũng giẫm lên trên lõi than Ô Đào đã nhặt: "Tao nói cho mày biết, đường phố này là thuộc về anh Cửu tao, mày không đưa tiền bảo hộ mà đã muốn nhặt? Mày thử đi hỏi thăm một chút, tao là ai!"
Tóc húi cua ở bên cạnh kêu lên: "Người mang băng tay màu đỏ này là đại ca của bọn tao, người bao bọc cho bọn tao.
Con nhóc nhà mày còn dám đến đây, thứ này để cho mày nhặt đấy hả.
Mau gọi anh mày ra đây để tao so tay một chút!"
Nghe đến chỗ mang băng tay màu đỏ, Ô Đào không dám lên tiếng nữa.
Hảo hán không so đo thiệt thòi trước mắt, cô bé vác giỏ trúc lên, đứng dậy muốn đi.
Ai ngờ, anh Cửu kia lại đột nhiên nói: “Khoan đã, để lõi than lại."
Mấy đứa khác cũng hô lên: "Đúng, đây là lõi than của bọn tao, ai cho mày mang đi!"
Ô Đào cắn môi, chăm chú nắm chặt dây lưng giỏ trúc, ngửa mặt nhìn về phía anh Cửu kia: "Đây là đồ tôi vất vả nhặt được, tôi vì nhặt cái này mà tay còn bị bỏng."
Cô bé có thể né tránh, nhường địa bàn cho bọn họ, nhưng thứ mà mình bỏng tay mới nhặt được, cô bé không muốn nhường cho người khác.
Tại sao!
Cô bé vừa nói xong, mấy đứa con trai cười phá lên, là loại cười bắt chước người lớn, rất phách lối cũng rất du côn.