Cổ áo sơmi trắng cũng tôn lên mái tóc đen nhánh và làn da trắng nõn của cậu.
Ô Đào nghĩ thầm, chắc cũng chỉ có người giàu mới có thể có cổ áo như này, cô bé và anh trai đừng nói là không có, cho dù có cũng tuyệt đối không mặc, mặc một ngày đã bẩn chết rồi, căn bản không giặt được.
Lúc này cậu bé kia cất bước muốn đi ra bên ngoài viện, Ô Đào thấy vậy, vội nói: "Anh ơi, bọn chúng muốn đánh em, may là anh giúp em giấu diếm, nếu không em đã bị đánh rồi."
Cậu bé lúc này mới nhìn cô bé một cái: "Anh không giúp em, là chính em tự tránh đi."
Ô Đào: "Nhưng anh đã không nói chuyện của em cho bọn nó biết!"
Cậu bé không nói gì nữa, chỉ nhếch môi an tĩnh nhìn tàu điện phía xa đã đi qua.
Ô Đào bị mất mặt, cũng không nói cái gì nữa, chỉ tiếp tục nói cảm ơn với cậu bé kia, sau đó lưng cõng giỏ trúc rẽ theo con đường nhỏ đi về một nơi khác.
Ô Đào đương nhiên không dám tới nơi này nữa, đến cả Cục Di tích Văn hóa cũng không dám đi.
Nếu thật sự đụng phải, có lẽ còn chưa thể làm gì thì đã bị người ta đánh một trận rồi.
Cô bé nghĩ nghĩ, hay là đi về phía tây.
Phía tây nhà cô bé chính là công viên Cảnh Sơn, phía bắc công viên Cảnh Sơn là An Môn, gần đó cũng có bệnh viện.
Mặc dù trẻ con cũng nhiều, phải chia nhau ra, nhưng ít nhất cũng không có cái loại ức hiếp người khác như thế.
Ô Đào quyết định, bàn chân nhanh chóng đổi hướng, vội vàng đi về phía An Môn.
Lúc đi, cô bé lại nhớ tới cậu bé áo sơ mi trắng vừa rồi.
Cô bé nghĩ, Tòa nhà tầng vừa rồi thật là dễ nhìn, mới sáng sớm đã thu dọn quản lý chỉnh tề như vậy.
Cậu bé kia ở trong một nơi như thế, nhất định là con của một nhân vật lớn.
Kỳ thật suy nghĩ một chút cũng đoán được, nếu như không phải nhân vật lớn thì cần gì phải chú trọng như vậy.
Ô Đào cúi đầu nhìn y phục của mình, xám xịt, trên đó còn có vết than đá rửa không sạch.
Cô bé quen nhặt lõi than, cũng không cảm thấy thế này có cái gì là lạ, dù sao trẻ con nhặt lõi than cũng đều sẽ như vậy.
Ai lại đi mặc quần áo sạch chứ, nhặt lõi than vốn chính là công việc bẩn thỉu.
Nhưng mà hiện tại, nghĩ đến ánh mắt cậu bé kia vừa rồi nhìn vào quần áo của mình, cô bé lại xấu hổ đến mức hận không thể đào đất chui xuống, cảm thấy quá là mất mặt.
Cô bé lại nghĩ tới ngày đó lúc ở An Môn, khi vị nhiếp ảnh gia kia ngăn cô bé lại nói là muốn chụp hình cho cô bé, cô bé còn rất là vui vẻ.
Kỳ thật người ta nhìn trúng cô bé, không chừng chính là vì nhìn quần áo sạch nhiều rồi nên nhìn thấy quần áo dính tro than mới thấy lạ mắt.
Hoặc chính là dùng cô bé để so sánh với cô bé nhà ở An Môn kia, dùng cô bé làm vật làm nền, nên mới nhờ cô bé chụp ảnh?
Ô Đào nghĩ tới đây, nắm tay nhỏ liền siết chặt.
Sớm biết vậy, cô bé đã không đồng ý rồi, cho dù cô bé có bẩn như than đá, thì cô bé cũng không làm gì xấu, tại sao lại so sánh cô bé với cô bé sống ở An Môn, tại sao cô bé lại phải chịu xấu hổ trước mặt người khác như vậy.
Ô Đào cảm thấy rất là oan ức, cô bé thậm chí còn cảm thấy bản thân mình như bị lừa vậy.
Nhưng có thể làm gì được, chỉ có thể trách mình thiếu thông minh, vì kẹo đường mà để bị lừa, về sau làm gì cũng phải quan sát nhiều lên, không thể cứ thấy người ta há mồm nói một chút là đã đồng ý, hơn nữa về sau dù thế nào cũng đừng chụp ảnh nữa.
Ô Đào vừa nghĩ vừa đi đến An Môn, cô bé đi qua An Môn, dự định đi đến phía sau đại viện An Môn.
Bên kia thỉnh thoảng cũng có tro bếp, thử qua đó xem xem có thể nhặt được hay không.
Ô Đào bận bịu suốt ban ngày, nhưng buổi tối vẫn nhớ về sớm nấu cơm.
Lúc nấu cơm, anh Huân Tử tới, hỏi han: "Em làm gì mà không đợi anh, đã nói là cùng anh đi qua mà."
Ô Đào nhắc tới là mình lúc ấy dậy quá sớm, sợ cậu ấy còn chưa đi, lại thuận tiện hỏi thăm chuyện của anh Cửu và cả tòa nhà lầu kia nữa.
Anh Huân Tử có nhiều kiến thức, cái gì cũng hiểu, không chừng sẽ biết.
Huân Tử nghe Ô Đào nhắc tới anh Cửu xong: "Nó á, tên là Lạc Tái Cửu, cha mẹ đều không có ở đây.
Nó trước kia đi theo cậu của nó luyện tập, trước kia cậu nó từng là đấu vật ở đấu trường Thiên Kiều, hiện tại cậu nó chết rồi, nó lại đi lung tung làm bậy."