Chương 20: Có ý nghĩ trong cửa hàng thực phẩm phụ (1)
Ô Đào ngửa mặt nhìn anh Cửu, cô bé sợ đến mức choáng váng, cũng có chút ngây người.
Cô bé biết mình nên đứng lên chạy đi, nhưng mà hiện tại, thậm chí ngay cả làm sao để đứng lên cô bé cũng không biết.
Cô bé cứ như vậy cứng đờ ngửa mặt lên, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Anh Cửu đánh giá cô bé, sau đó nhíu mày, đi đến trước gót chân cô bé: "Mày là cái đứa cho bọn tao hít bụi hôm trước đúng không?"
Ô Đào lúc này mới hơi tỉnh táo lại, cẩn thận mà nhìn cậu ta, cũng không dám nói cái gì.
Đột nhiên lại đụng phải cậu ta như thế này, đúng là oan gia ngõ hẹp, mình chắc chắn không đánh lại được cậu ta nên chỉ có thể để cậu ta nói.
Anh Cửu thấy cô bé không lên tiếng, liền nhấc chân đá một cái, tuyết bay lên, rơi vào trên tóc cô bé.
Cậu ta đứng ở nơi đó: "Tại sao mày không nói lời nào?"
Bông tuyết che mờ mắt, nhưng Ô Đào không quan tâm, cắn răng nói: "Nếu anh muốn đánh tôi thì cứ đánh tôi đi.
Đánh tôi một trận xong, hai chúng ta có thể hòa chứ?"
Anh Cửu nghe cô bé nói như vậy, thì cười trào phúng: "Ai muốn hòa với mày? Hơn nữa đang yên lành tao đánh mày làm gì, mày thấy anh Cửu tao giống như là loại người sẽ ức hiếp con gái sao? Nam tử hán đại trượng phu, tao không chấp nhặt với con gái!"
Ô Đào choáng váng, mở to hai mắt nhìn cậu ta, nghĩ thầm, người khác đây sao?
Anh Cửu chống nạnh, vẻ mặt kiêu ngạo: "Con bé xấu xí, tao nói cho mày biết, tao xưa nay không hề đánh người, đặc biệt là không đánh con gái! Mày về sau gặp tao đừng có mà tỏ ra giống như gặp Diêm Vương như thế!"
Ô Đào càng ngơ ngác.
Anh Cửu: "Tuyết lớn như thế, mày cũng đừng nhặt nữa.
Mày cho dù có nhặt đến tối thì cũng không nhặt được!"
Nói xong, cậu ta xoay người rời đi.
Ô Đào ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu ta, nhìn hồi lâu, cuối cùng suy nghĩ rõ ràng rồi.
Vì sao cậu ta nói không nhặt được, bởi vì cậu ta đã đào qua đống tuyết này rồi.
Anh Cửu không gạt người, đúng là không nhặt được thật.
Ô Đào đào bới cả buổi, cũng không nhặt được cái gì.
Kỳ thật cho dù nhặt được cũng vô dụng, chợ phế phẩm căn bản không có ai, cho dù cô bé có nhặt được lõi than thì có lẽ cũng không đổi được tiền.
Chuyện này khiến cô bé tuyệt vọng, cô bé biết ngày hôm sau cô bé có bận bịu một ngày thì cũng không thể nào làm ra được hai đồng bảy kia, không thể nào.
Nhặt lõi than là hoạt động của trẻ con nhà nghèo, không thể giàu được.
Nếu có thể kiếm được tiền thì người lớn đã chẳng đi làm nữa, trực tiếp đi nhặt lõi than là được rồi.
Ngọn lửa trong nội tâm như bị dập tắt, giống như bị một cây châm đâm vào, tất cả khí đã từng phồng lên cũng bị bay hết.
Ninh Diệu Hương đương nhiên đã nhìn ra, cười nhạo một tiếng: "Người mà, phải xem bản thân mình là ai! Chính là cái số này rồi!"
Sau đó lại xoay người bận bịu công việc, trong miệng vẫn còn nhắc tới: "Cha bọn mày chính là loại người này, không cần mạng nên thỏa thích chơi đùa lung tung, kết quả thì hay rồi, liên lụy đến người nhà, hại cả một đời của tao.
Nếu không phải hắn ta thì tao..."
Ninh Diệu Hương lại nói dông dài những lời kia, Ô Đào nghe không vào, cô bé hiện tại chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy đau khổ.
Cô bé xong rồi, không trông cậy được rồi.
Cả một đời sẽ cứ như vậy.
Cô bé cố gắng nhớ lại, nghĩ đến dáng vẻ của mình bên trong phim phóng sự, bị tất cả mọi người đồng tình tiếc hận, tất cả mọi người đều cảm thấy cô bé rất đáng thương.
Cô bé lại nghĩ tới bà Hồ ở bên cạnh, đó là một người rất biết ăn diện, trước áo dài luôn luôn cài một cái khăn tay.
Có một lần nhìn thấy cô bé, quay đầu nói với người khác "Nhìn xem, đó chính là con bé nhà họ Giang đó, số khổ lắm."
Cô bé lúc ấy không hiểu, không hiểu người khác nói cô bé số khổ là sao, hiện tại, cô bé đột nhiên hiểu rõ.
Đây chính là khổ cả một đời!
Sáng sớm hôm sau, Huân Tử đến tìm cô bé, rủ cô bé đi nhặt lõi than, nhưng cô bé lắc đầu.
Cô bé không muốn liều mạng như vậy nữa, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, góp không đủ, còn thiếu tận hai đồng bảy.
Ninh Diệu Hương đang nấu cơm, gọi cô bé, cho cô bé năm mao, để cô bé đi mua nước tương.
Ô Đào nhận lấy năm mao kia.
Ninh Diệu Hương nhìn cô bé như vậy, bèn nói: "Sao không đi nhặt lõi than đi?"
Ô Đào cụp đầu xuống: "Nhặt được thì thế nào, giày vò cũng vô dụng, góp không đủ rồi."
Ninh Diệu Hương nhíu mày.
Ô Đào: "Số con là như vậy, cả một đời sẽ chịu khổ, gặp cảnh khốn cùng mạt hạng.
Con phải trông cậy vào cái gì đây chứ, cả đời chỉ có lông bông!"
Ô Đào: "Con đâu có nói bậy, tất cả mọi người đều nói như vậy.
Mẹ cảm thấy như vậy, người khác cũng cảm thấy như vậy!"
Nói xong, cô bé liền cầm năm mao kia đi đến cửa hiệu thực phẩm phụ.
Ai biết lại trùng hợp như vậy, cửa hiệu thực phẩm phụ nói không có hàng, thùng nước tương đã hết sạch.
Vừa nãy mới bảo người đi đến hợp tác xã cung ứng vận hàng, nhưng còn chưa có trở lại.
Ô Đào đi ra, nghĩ ở phía tây Cảnh Sơn còn có một cửa hiệu thực phẩm phụ khác nên quyết định đến đó.
Cô bé cứ như vậy chầm chậm đi, đi tới cửa hiệu thực phẩm phụ phía đông Cảnh Sơn mua nước tương.
Cô bé giao năm mao ra, mua nước tương, vừa vặn có người đến mua giấy, người bán hàng đưa cho anh ta, anh ta nói không phải loại này, bắt đầu khoa tay muốn như vậy này như thế kia.
Thế là người bán hàng phải đi sang quầy hàng phía đông lấy, người kia cũng đi về phía phía đông xem.