Lúc này, vừa vặn có người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới, hô to hai chữ chủ nhiệm, nói là có việc.
Giám đốc vừa nhìn, bèn gọi một vị giáo viên đi qua phòng học bên cạnh, rồi trực tiếp nói: "Thầy Trần, đây là học sinh hôm nay vừa mới báo danh, chào hỏi nhau trước đi."
Nói xong, lại vội vàng đi theo người có kiểu áo Tôn Trung Sơn kia.
Thầy Trần nhìn Ô Đào: "Em bao nhiêu tuổi?"
Ô Đào: "Bảy tuổi ạ."
Thầy Trần: "Sinh tháng mấy?"
Ô Đào không hiểu tại sao lại phải hỏi, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn mà trả lời: "Tháng tám ạ, tháng tám năm 1961."
Thầy Trần: "Được, đi cùng tôi đến đây."
Ô Đào vội gật đầu.
Thế là thầy Trần dẫn theo Ô Đào đến một gian phòng học, ở trong đó có một giáo viên đang dạy học, thầy Trần giao Ô Đào cho vị giáo viên kia.
Giáo viên kia họ Hồ, thầy Hồ dạy ngữ văn, cũng là chủ nhiệm lớp.
Thầy hỏi tên Ô Đào, rồi liền giới thiệu Ô Đào cho bạn học trong lớp, cuối cùng bảo Ô Đào xuống ngồi ở chỗ ngồi cuối cùng ở phòng học.
Ô Đào cảm thấy ánh mắt tất cả học sinh trong lớp đều đang chăm chú nhìn mình, trên mặt cô bé nóng lên, cảm thấy mình giống như một thứ gì đó kì lạ, nhưng mà cô bé vẫn cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.
Ngày đầu đi học, cô bé không muốn quá mất mặt, bèn ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua hàng cuối cùng phòng học rồi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, đã thấy chân dung Mao Chủ Tịch ở phía trên bảng đen, hai bên chân dung là những chữ lớn nền trắng màu đỏ.
Ô Đào không biết chữ, nhưng cũng biết trong đó một cái là "Trên", một cái là "Trời".
Loại chữ này quá đơn giản, cô bé bình thường từng thấy qua ở trên giấy dán tường, chậm rãi nghe người ta giảng là biết.
Bàn học đã được sửa chữa, trên vân gỗ hiện đầy vết cắt, còn có vết tích bút chì bút máy lướt qua, từng tầng từng tầng, niên đại xa xưa.
Ô Đào buông "túi xách" của mình xuống, bên phải có hai bạn nam, còn đang tò mò dò xét cô bé, cô bé đành phải nhìn sang phía đối phương mỉm cười, coi như là chào hỏi.
Hai cậu bé kia lại có chút xấu hổ, quay mặt qua chỗ khác, còn đỏ mặt.
Giáo viên rất nhanh đã bắt đầu giảng bài, Ô Đào đương nhiên là nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu.
Hơn nữa ngày đầu tiên Ô Đào đến nên còn chưa có sách giáo khoa.
Nhưng mà Ô Đào vẫn rất thích, thích nhất là khi giáo viên bảo bạn học đọc bài khoá, cô bé sẽ chuyên chú nghe.
Ngồi cùng bàn bên trái của cô bé là một bạn nữ, bím tóc sừng dê, con mắt lóe sáng, cô bé kia nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của cô bé: "Chúng ta cùng xem đi."
Ô Đào lập tức vô cùng cảm kích, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu."
Lúc này lại có một bạn học khác bắt đầu đọc bài khoá, Ô Đào và bạn học nữ ngồi cùng bàn đọc sách, nhưng mà nhiều chữ như vậy, cô bé căn bản không phân rõ được chỗ nào là chỗ nào.
Cô bé kia chỉ chỉ trên sách: "Đang nói ở chỗ này."
Ô Đào vừa nghe theo giọng đọc chậm, vừa cố gắng đối chiếu với chữ.
"Cậu nhẹ nhàng đi qua, gỡ đống cỏ ra nhìn vào, đúng là một con dế lớn.
Cậu dùng tay bắt, không bắt được.
Dế nhảy một cái, lại tiến vào bụi cỏ..."
Trước kia Ô Đào từng nhìn thấy những chữ dán trên tường nên miễn cưỡng biết được chữ "Lớn", "Một" và "Không", cô bé dựa vào mấy chữ này, cố gắng tìm nội dung bạn học đang đọc, sau đó dùng con mắt quét qua, từng chữ từng chữ nhìn xuống.
Nhìn sách như vậy đương nhiên rất gian nan, từ hai đoạn sau cô bé cũng đã có chút loạn, nhưng mà cũng may ở đằng sau lại xuất hiện một phần "Tiểu Văn", cô bé vội vàng tìm "Tiểu Văn” ở trên sách, quả nhiên tìm được, như vậy lại tiếp tục theo dõi được.
Đọc xong bài khoá, giáo viên lại bắt đầu giảng giải.
Những chữ này thật là khó, Ô Đào căn bản không biết, đành phải liều mạng nhớ kỹ, nghiêm túc nghe giảng.
Một tiết khóa kết thúc, Ô Đào khẩn trương đến mức phía sau lưng cũng chảy mồ hôi.
Tiếng chuông tan học vang lên, Ô Đào mới nhẹ nhàng thở ra, cô bé nghĩ thầm, đi học thật đúng là không nhẹ nhõm hơn so với nhặt lõi than.
Có lẽ là bởi vì Ô Đào mới tới nên mấy bạn học đều vây tới, tò mò nói chuyện cùng cô bé, bạn ngồi cùng bàn kia của cô bé cũng tự giới thiệu mình, tên bạn ấy là Mạnh Sĩ Huyên.
Lúc này tất cả mọi người đều lao nhao, hỏi cô bé từ chỗ nào chuyển tới, còn hỏi nhà cô bé ở chỗ nào.
Đang ầm ĩ thì thầy Hồ cầm một chồng sách mới tinh, còn tản ra mùi mực in tới chỗ cô bé.
"Đây là sách giáo khoa, em xem trước một chút, có cái gì không hiểu thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm giáo viên để hỏi, cũng có thể hỏi bạn học."
Nói xong thầy Hồ liền đi.
Lúc này Ô Đào mới trả lời các bạn học, nói là mình chưa từng đi học, nhà ở phố Tịch Khố.
Mọi người kinh ngạc nói: "Cậu chưa từng đi học, mà lại trực tiếp học lớp hai sao?"
Mạnh Sĩ Huyên nói: "Cũng không có gì lạ.
Nhà tớ, bố mẹ đều có văn hóa, trong nhà đã sớm dạy rồi!"
Ô Đào nghe xong, ngơ ngác: "Chúng ta là lớp mấy vậy?"
Mạnh Sĩ Huyên: "Lớp hai, vậy cậu nghĩ là lớp mấy?"
Ô Đào lúc này mới trợn tròn mắt: "Lớp một..."
Học kỳ này đã sắp kết thúc, vậy cô bé đã trực tiếp mất đi hơn một năm rưỡi rồi sao?