Đáng tiếc Ô Đào trước kia không coi nó ra gì, hiện tại xem ra, phải nghĩ cách nhặt mấy viên mang về mới được.
Sau đó lại tìm mấy phiến đá, chậm rãi viết lên trên phiến đá, như vậy viết xong có thể lau đi, cũng có thể tiết kiệm không ít bút chì và sách bài tập.
Buổi sáng đứng dậy, cô bé lục lọi mặc xong quần áo, lúc này Ninh Diệu Hương đã thức dậy, bắt đầu vội vàng nấu cơm.
Ô Đào cõng giỏ trúc lên, cô bé muốn thừa dịp buổi sáng để đi nhặt lõi than.
Tro bếp mọi người dùng trong đêm nên buổi sáng có lẽ sẽ nhặt được không ít.
Lúc ra cửa, cô bé nhìn thấy trong hộc tủ có đặt thau cơm tráng men, hơi giật mình nhìn về phía Ninh Diệu Hương.
Ninh Diệu Hương dùng thìa khuấy động nồi sắt, trong nồi là cháo bột bắp: "Trong nhà không có thau cơm nào khác, dùng cái này mang cơm đi.”
Ô Đào sửng sốt một chút, sau đó liền không nhịn cười được: "Mẹ, cám ơn mẹ, mẹ còn giúp con rửa sạch nó nữa!”
Ninh Diệu Hương nhìn thấy con gái cười, sửng sốt một chút, sau đó khẽ lẩm bẩm một câu: "Còn không mau đi nhặt lõi than đi!”
Ô Đào cười, đeo giỏ trúc lên trên lưng, bước chân thoải mái đi ra khỏi gia môn.
Bởi vì buổi sáng có thau cơm tráng men nên trong lòng cô bé liền tràn đầy ngọt ngào, lập tức không còn cần tưởng tượng về người mẹ ôn nhu kia nữa.
Cô bé nghĩ, mẹ kỳ thật đối với mình rất tốt, mình rõ ràng là không tích góp được mười đồng tiền, mà bà ấy vẫn cho mình đi học.
Bà ấy còn cho mình giấy da trâu để làm bìa sách, sáng sớm còn giúp mình rửa thau cơm tráng men.
Ô Đào lại nghĩ tới rất nhiều chuyện đã qua.
Kỳ thật cô bé cũng biết, mẹ cũng không dễ dàng, lúc cha mất, mẹ đang mang thai cô bé, khi đó chính là lúc khó khăn nhất.
Nghe mẹ Thất Cân bên cạnh nói, lúc ấy anh trai đói đến mức phải đi đến tiệm thuốc trộm viên thuốc của người ta để ăn, mẹ cũng đói đến mức không dời nổi bước chân.
Sinh một đứa bé nhất định rất khó, mẹ vì sinh mình ra nhất định đã phải chịu thật nhiều đau khổ.
Bởi vì chuyện này mà Ô Đào càng thêm phấn chấn, cô bé nhất định phải học tập cho giỏi, cô bé phải cải biến số phận, sẽ không để mình giống như bên trong bộ phim phóng sự kia, cô bé còn muốn cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.
Nhặt được nửa giỏ lõi than, Ô Đào hài lòng trở về, lúc này anh trai Thanh Đồng cũng quay về rồi.
Sau khi trực ca đêm, cậu có thể không cần đi làm ban ngày nữa, về nhà liền ngáp dài mấy cái.
Ô Đào và anh trai uống chung bát cháo bột bắp, cháo làm khá nhiều, bên trong còn có khoai lang mềm nhu thơm ngọt, uống một bát xong, cả khoang bụng đều nóng hầm hập.
Thanh Đồng hỏi chuyện Ô Đào đi học, Ô Đào nói hết, còn nói đến chuyện sẽ nhặt hoạt thạch để luyện tập viết chữ.
Thanh Đồng nghĩ nghĩ: "Đơn vị của anh có lẽ sẽ có phiến đá, anh sẽ đi tìm mấy khối cho em.
Cuối tuần chúng ta đi ra đường sắt nhặt hoạt thạch, hoạt thạch trên đường sắt rất tốt.”
Ô Đào nghe xong, cảm thấy thật cao hứng.
Bình thường nhặt lõi than cũng có thể nhặt được, nhưng mà đều là mấy miếng vụn vặt, còn nhỏ hơn cả củ lạc, thậm chí còn chỉ có mấy hạt vụn, thỉnh thoảng đi theo xe tải vận than đá vào hẻm cũng có thể nhặt được, nhưng mà rất khó khăn, hơn nữa loại xe tải vận than đá này phải vào thời điểm nhập thu mới đến, chí ít năm nay không thể trông cậy vào được.
Cho nên nếu có thể nhặt được ở đường sắt thì sẽ không còn gì tốt hơn.
Hai người thương lượng xong, Ô Đào cao hứng trở lại, Thanh Đồng lại ngáp một cái, chuẩn bị đi ngủ bù.
Ô Đào đặt hộp cơm tráng men vào trong túi xách, cẩn thận dùng lồng bao vải, sau đó mới bỏ sách giáo khoa và đồ dùng học tập, lúc này mới đeo bọc sách đi học.
Không giống như ngày đầu đi học, hôm nay đi trên đường cô bé đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm giác như mình đã chân chính trở thành một học sinh tiểu học.
Tương lai sẽ trở thành một người có học thức.
Lúc đến trường, thời gian vẫn còn sớm, có không ít bạn học cũng vừa mới tiến vào cửa trường.
Ô Đào cũng đi theo mọi người vào, ai ngờ dọc theo tường gạch xanh đi vào, đến chỗ cửa hình mặt trăng, liền bị mấy người đeo băng đỏ trên vai cản lại, nói là kiểm tra vệ sinh.
Ô Đào hơi ngơ ngác, nhưng mà vẫn dựa theo lời bọn họ nói xòe tay ra.
Ô Đào duỗi tay ra, trong đó có một bạn học nữ lớn tiếng nói: "Tay dơ thế, vệ sinh không sạch! Tên là gì, học lớp nào?”
Nói xong, còn định ghi vào sổ tay.
Ô Đào lập tức luống cuống, giải thích: "Trước khi đi học em đã rửa rồi, sạch sẽ lắm, em còn dùng cả xà bông.”