Ninh Diệu Hương cho Thanh Đồng ba cái, cho Ô Đào ba cái.
Ô Đào chớp chớp mắt, nói: "Mẹ, đây là bạn học của con cho, con đã ăn mấy cái rồi, sáu cái này là mang về cho mọi người ăn.”
Thanh Đồng: "Đây là thịt viên chiên, đơn vị của anh cũng từng được ăn cái này, anh nếm hai cái là được.”
Ninh Diệu Hương buông thõng mắt: "Mọi người ăn đi.”
Bà nói chuyện hơi hữu khí vô lực.
Ô Đào thấy vậy, không nói cái gì nữa, bèn lấy một cái trong chén của mình cho Ninh Diệu Hương, Thanh Đồng cũng làm theo.
Thế là một nhà ba người, mỗi người hai miếng.
Tuyết lại rơi rất nhiều, ngoài cháo bột bắp và khoai lang, còn có thêm cả thịt viên chiên.
Mỗi người chỉ có hai cái mà thôi, nhưng mà cũng rất thú vị.
Mãi cho đến khi bát đũa nồi đều được rửa sạch, trong lòng Ô Đào vẫn còn quanh quẩn mùi vị miếng bánh thơm kia.
Cô bé nghĩ, thịt viên chiên ăn ngon thật, đúng là món ngon nhất mình từng nếm qua, về sau nếu như cô bé có tiền, cô bé nhất định sẽ mua thật nhiều cái này.
Ninh Diệu Hương mua một bao ong nến sáp, sáp ong nến so với dầu hoả trong nhà sáng hơn một chút, đọc sách viết chữ đều có thể.
Thanh Đồng từ đơn vị lấy về hai phiến đá, thế là Ô Đào liền dùng phấn viết chữ ở trên phiến đá.
Cô bé trước kia chưa từng viết, bây giờ viết nên đương nhiên là rất phí sức, thậm chí còn cảm thấy tay mình không cầm được phấn viết.
Chuyện này khiến cô bé hơi ủ rũ, cô bé thậm chí còn hoài nghi chính mình có phải không thích hợp học tập hay không.
Nhưng mà dù gì cũng từng cầm bút viết, nên dù có vụng về cô bé cũng khống chế được việc viết phấn, tiếp tục viết lên trên phiến đá.
Cô bé biết cái này còn cần thuận tay, thế là cô bé liền lật sách bắt đầu tìm, chiếu vào trên sách để viết.
Viết được một lát, cảm thấy việc này so với nhặt lõi than còn mệt hơn, thế là lại cầm sách lên bắt đầu học chữ.
Cô bé dùng ngón tay đầu chỉ vào sách giáo khoa, đọc từng chữ từng chữ một, cái nào không quen biết thì sẽ bỏ qua, dù sao cô bé cũng đã nhớ kỹ nội dung, mấy chữ cá biệt đơn giản cũng có chút ấn tượng, nên miễn cưỡng vẫn có thể học được, cũng không biết là có sai cái gì hay không.
Đọc nội dung bài học, lại đọc bài khóa tiếp theo, đọc một chút, cũng liền hơi bất đắc dĩ.
Không biết chữ, chính là tảng đá nằm ngang chắn ở trước mặt cô bé, cô bé không biết mình phải làm sao để vượt qua nữa.
Cô bé từng hỏi qua bạn học, nhưng phần lớn bạn học đều học không đến một năm, nhưng mà có bạn học vốn được trong nhà dạy từ trước, cho nên mới biết chữ, còn người không biết thì sẽ dự định học từ từ, dù sao cũng không vội.
Nhưng Ô Đào không giống thế, cô bé biết mình không thể từ từ được, nhất định phải nghĩ biện pháp vượt qua ngọn núi này.
Cô bé hơi phiền muộn buông sách xuống, sau khi để xuống, lại cầm lên, lật phía sau ra ghép vần.
Nghe nói nếu đã hiểu những phần ghép vần kia thì sẽ có thể biết chữ, thế nhưng những phần ghép vần này cũng rất khó, cô bé hỏi bạn học, phát hiện bạn học cũng không hiểu rõ.
Bọn họ nói cha mẹ của bọn họ không được đi học, sau này đi học, vội vàng học hai tuần ghép vần nên bọn họ cũng thể học khác nên căn bản là không hiểu rõ.
Chuyện này khiến Ô Đào rất khó chịu, đến mức buổi tối lúc ngủ, còn cảm thấy hơi buồn buồn.
Rất nhanh đã tới chủ nhật, ngày này Ô Đào không cần đi học, nhưng mà Ninh Diệu Hương phải đi làm việc, phải tiến hành học tập chính trị.
Mà Thanh Đồng cũng phải tham gia thảo luận, nên không có cách nào khác, chỉ có thể để Ô Đào đi.
Từ sáng sớm cô bé đã đeo trên lưng giỏ trúc, cô bé vừa nhặt lõi than, vừa đi về phía tây, xuyên qua Bắc Hải, vừa đi vừa nhặt, cuối cùng cũng đi tới đường sắt.
Đường sắt này khá là thời đại, dùng nhựa đường thấm qua tà vẹt gỗ cũ biến thành màu đen tái, phần đường sắt khác thì dùng đá vụn che kín mỡ đông và tro bụi, do gió lạnh phía bắc thổi tới thổi qua đường ray sáng loáng, hàn thiết và gió lạnh phát ra cơn gió lạnh thấu xương.
Bên trong giỏ trúc của Ô Đào lúc này đã đầy ụ, cho nên nhiệm vụ nhặt lõi than buổi sáng cũng đã hoàn thành, cô bé cũng không sốt ruột, liền ngồi xổm ở bên cạnh đường sắt cẩn thận tìm kiếm.
Ban đầu cũng không tìm được hoạt thạch, mà chỉ tìm được mấy khối sắt vụn, bị gỉ, uốn lượn một khoảng, không biết là dùng để làm gì.
Ô Đào liền nhặt lên đặt ở bên trong giỏ trúc, sau đó tiếp tục đi lên phía trước, dọc theo đường sắt chậm rãi tìm.
Bên cạnh đường sắt vậy mà cái gì cũng có, cô bé lại nhặt được mấy khối sắt vụn, mấy quả cầu pha lê xinh đẹp, thậm chí còn nhặt được một bản phong bì sách bị xé toang.
Cuối cùng đúng là đã nhặt được hoạt thạch, hoạt thạch rất lớn, hơi mờ, cô bé thử dùng hoạt thạch vẽ lên trên đường ray một chút, dùng rất tốt.