"Đi học? Đang yên đang lành, đi học cái gì." Ninh Diệu Hương thậm chí còn không nhìn Ô Đào lấy một cái, cúi đầu dọn dẹp bệ bếp, lại đóng cửa lò.
Một lát nữa bà phải đi làm.
Ô Đào không ngờ, quyết tâm mình tinh tế tự nghĩ suốt một đêm, vậy mà lại bị Ninh Diệu Hương từ chối thẳng thừng như thế.
Cô bé hơi không cam tâm, lớn tiếng nói: "Mẹ, Thắng Lợi trong viện chúng ta không phải cũng được đi học sao? Cậu ấy không lớn hơn con là bao, năm nay cũng đi học, nên con cũng phải được đi học chứ!”
Ninh Diệu Hương: "Được rồi, con phải biết bản thân mình là ai, con nhìn nhà ta rồi nhìn lại nhà nó đi, có thể giống nhau sao?”
Nói xong, Ninh Diệu Hương nhấc cái túi vải xanh màu quân đội bên cạnh đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa liền căn dặn: "Cứ đi nhặt lõi than đi, nếu không buổi tối con cũng đừng ăn cơm!”
Cửa bị đóng lại, cửa gỗ nhiều năm rồi bị rung động rung mãi.
Ô Đào kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, người của các nhà khác đều chuẩn bị ra ngoài đi làm, tiếng xe đạp của mẹ Thắng Lợi đinh đang vang lên.
Xe đạp của họ vừa mới mua, là loại xe Phượng hoàng, một hãng xe nổi tiếng, không giống như các nhà khác trong đại viện.
Cho dù có xe đạp thì cũng là loại xe hai tám, hoặc là xe đạp thời cổ, lúc di chuyển còn phát tiếng cành cạch.
Ô Đào cảm thấy, Ninh Diệu Hương nói đúng, đúng là không giống thật, cô bé đúng là không biết bản thân mình là ai.
Giấc mộng kia thật sự đã bắt đầu rồi.
Cô bé hơi uể oải, cảm thấy ý nghĩ của mình thật hão huyền.
Cô bé ủ rũ cúi đầu đeo giỏ trúc của mình lên, lại cầm cái cào nhỏ, đi ra cửa tìm Huân Tử.
Huân Tử cũng đeo một cái giỏ trúc, thần thần bí bí dẫn Ô Đào đi ra ngoài.
Từ hẻm Tịch Khố dọc theo ngõ tây Tung Chúc Viện vẫn luôn đi về hướng bắc, một hơi đi tới Tung Chúc Tự, Ô Đào buồn bực nói: "Anh Huân Tử, rốt cuộc phải đi đến chỗ nào, kỳ thật em thấy lõi than bên ngoài bệnh viện hôm qua cũng không ít.”
Huân Tử: "Chúng ta đi đến Cục Di tích Văn hóa, chỗ ấy vừa có lõi than, mà có thể chúng ta còn nhặt nhạnh được thứ tốt hơn!”
Ô Đào: "Bên đó không phải là có ông điên gì đó sao?”
Huân Tử: "Quan tâm làm gì, điên thì kệ điên, ta tránh là được rồi.”
Ô Đào: "Ừm, cũng được.”
Huân Tử quay đầu nhìn Ô Đào: "Em làm sao vậy, sao ỉu xìu thế?”
Ô Đào nghĩ nghĩ: "Anh Huân Tử, anh muốn đi học không?”
Huân Tử: "Đi học? Tại sao em lại đột nhiên nhắc đến cái này?”
Ô Đào: "Đi học có thể có tri thức.”
Huân Tử lập tức bật cười: "Đừng ngốc, đi học rất chán, ngày nào cũng ngồi trong phòng học, chán đến phát hoảng.
Hơn nữa, anh nhìn trường học hiện tại cũng đều rất hỗn loạn, căn bản không có ai học mà tốt hơn cả.
Đang yên đang lành, em lại muốn vào đó làm gì!”
Ô Đào mấp máy môi: "Sách là bậc thang tiến bộ của nhân loại, tri thức cải biến số phận, chúng ta phải đọc sách.”
Huân Tử giật nảy mình, nhìn qua Ô Đào: "Em đang nói cái gì thế? Cái gì mà bậc thang? Cái gì mà số phận?”
Ô Đào không lên tiếng nữa.
Kỳ thật lúc nói ra những lời này, cô bé cũng cái hiểu cái không, chỉ là những âm thanh này cứ vang lên bên tai cô bé, cho nên cô bé bắt chước theo đó mà nói.
Cô bé cảm thấy việc này có một chút thần kỳ, giống như có một loại lực lượng thần bí nào đó dẫn lối cô bé đến một thế giới mà cô bé chưa từng biết.
Tựa như những vì sao tỏa sáng trên bầu trời mùa hè vậy.
Nhưng mà hiển nhiên Huân Tử sẽ không hiểu.
Cô không nên nói lung tung nữa.
May mắn lúc này bọn họ đã đi qua Tung Chúc Tự, từ phía nam Tung Chúc Tự vòng qua, đến Cục Di tích Văn hóa: "Chúng ta đi cẩn thận một chút, đi vòng qua, tránh cái tên điên kia thì có thể nhặt được lõi than.”
Ô Đào gật đầu, nhạy bén nhìn bốn phía, cũng may là không có ai.
Hai người đi vòng quanh đằng sau Cục Di tích Văn hóa, bên này không có trẻ con, trên mặt đất có lưu lại một ít tro bếp.
Huân Tử: "Nhìn này, có lẽ là buổi sáng mới đổ ra, chúng ta mau nhặt đi!”
Thế là hai người buông giỏ trúc xuống, cầm cái cào nhỏ cào vào bên trong.
Nếu là bình thường, bọn họ chắc chắn là sẽ dùng sức đào tro bếp đến trước mặt của mình, sau đó xúm vào mà bóp.
Nhưng hôm nay không có người nào, chỉ có cô và Huân Tử, hơn nữa tro bếp cũng không nóng, cũng không cần sốt ruột.
Mắt thường sẽ không nhìn ra lõi than trong đống tro bếp, phải dùng tay chậm rãi vê, vê sạch sẽ lớp ngoài cùng kia xong, nếu như bên trong là thứ cứng rắn thì đó chính là lõi than.
Ô Đào còn nhỏ, nhưng mà tay nhanh, chỉ mấy lần đã vê được không ít.
Nếu như bình thường, cô bé chắc chắn rất vui, nhưng bây giờ cô bé lại không tâm tình gì cả.
Cô bé mơ giấc mộng kia nên biết, vê lõi than thì có vê cả một đời cũng không vê ra tiền đồ, phải đọc sách mới thành công được, đó mới là quan trọng nhất.