“Mẹ, con thích mẹ của bây giờ, mẹ đừng thay đổi thành mẹ của trước đây có được không?” Đại Bảo nhào vào lòng của cô, ấp úng nói.
Thằng bé không ngờ mẹ sẽ xin lỗi mình, hai ngày nay có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ, mẹ giống như thay đổi thành một người khác. Mặc dù cậu bé có rất nhiều nghi hoặc, nhưng trong lòng thằng bé thích mẹ như vậy, sợ mẹ lại biến thành bộ dạng trước kia, cho nên thằng bé luôn cẩn thận thăm dò.
“Mẹ không thay đổi nữa, nhóc mít ướt này, nào, để mẹ lau cho.” Hai mẹ con xóa tan hiềm khích lúc trước, nín khóc rồi mỉm cười.
Nhị Bảo thức dậy, xoay người nhìn anh trai ở trong lòng mẹ, cũng lắc lắc cái mông nhỏ muốn bò tới. Cố gắng nửa ngày, chỉ di chuyển được một chút, vì thế không vui mà kêu to lên, kinh động đến hai mẹ con.
Lý Thanh Vận đang đứng dậy muốn bế cậu bé, bỗng nghe thấy một tiếng phốc, trong không khí lập tức tràn ngập một mùi hôi chua, khiến cô có chút khó nói nên lời.
Cô và Đại Bảo nhìn nhau mỉm cười, Lý Thanh Vận kêu Đại Bảo đi xem cơm trong nồi, bản thân thì nhanh chóng đổ nước ấm trong bình nước ra, lấy ra một miếng vải thu dọn cho Nhị Bảo. Đứa nhỏ biết mình làm chuyện xấu, cũng cười khanh khách.
Xử lý xong mùi hôi thối của Nhị Bảo, bỏ bọc tã giấy còn dính phân vào trong không gian, chuẩn bị đợi lát nữa mang ra ngoài vứt đi.
Lần đầu tiên thu dọn những thứ này cho em bé, nói thật thì không thể nào mà hoàn toàn không có chướng ngại tâm lý được, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của cục cưng thì cô lại cảm thấy không có gì.
Giờ đây Nhị Bảo thức dậy cũng không ngủ được, phỏng chừng khoảng mười giờ mới ngủ tiếp một giấc.
Đặt cậu bé vào trong giường nhỏ để nằm chơi, Lý Thanh Vận đi vào phòng bếp. Cháo đã nấu rất mềm, vớt trứng luộc bên trong lên, trần qua nước lạnh, lại múc hai chén cháo khoai lang là có thể bắt đầu ăn.
Trong nồi còn sót lại tầm một bát cháo khoai lang, giữ lại để giữa trưa hâm lại cho Nhị Bảo ăm thêm. Đợi lát nữa trước khi ra ngoài cô sẽ cho cậu bé bú sữa, giữa trưa cũng không biết khi nào bản thân mới có thể trở về, chờ cậu bé đói bụng thì Đại Bảo có thể đút chút cháo để lót dạ.
“Mẹ, sao trong nhà còn có trứng gà vậy?” Đại Bảo có chút kinh ngạc lại vui mừng nói.
“Con quan tâm nhiều như vậy làm gì, có ăn thì mau ăn đi, ăn xong con rửa bát, mẹ phải đi sớm một chút, nếu không trưa sẽ về muộn.”
Hai người mỗi người ăn một cái trứng luộc và một chén cháo khoai lang ngọt ngào. Đại Bảo ăn rất ngon miệng, trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu bé, hai ngày này được sống thoải mái nhất, mỗi bữa đều có đồ ăn rất ngon.
Rất nhanh Lý Thanh Vận đã ăn uống xong, tìm cho mình một bộ đồ nghiêm chỉnh đúng mực để thay ra ngoài. Thừa dịp Đại Bảo đang rửa chén, lại cho Nhị Bảo bú no rồi thay tã. Sau đó cô tìm hai cái giỏ lớn trong nhà, bước ra chuẩn bị rời đi.
“Đại Bảo, buổi trưa mẹ vẫn chưa về thì con tự ăn bánh ngọt nhé. Nhị Bảo đói thì hâm cháo lại rồi đút ăn, nhóm lửa chú ý an toàn, kẻo đốt nhà đấy. Ở nhà đóng kỹ cửa, mẹ chưa trở về thì cũng đừng mở cửa cho bất kỳ ai. Bọn buôn người giả dạng ăn xin tới cửa đưa hai đứa đi mất là không gặp được mẹ nữa đâu, biết chưa?” Trước khi ra ngoài Lý Thanh Vận cẩn thận dặn dò.
“Mẹ, con đã biết, mẹ đã nói mấy lần rồi.” Đại Bảo bất đắc dĩ nhìn người mẹ lải nhải của mình, ngày thường cô chẳng nói chẳng rằng mà đã ném hai anh em họ ở nhà, có đôi khi còn đi cả ngày mà cũng không thấy lo lắng, hôm nay lại hết sức dông dài mà lải nhải cả buổi sáng.
“A, mẹ nói mấy lần rồi sao? Vậy được rồi, mẹ đi đây.” Lý Thanh Vận ngây ngô tự nói tự trả lời, đồng thời xác nhận Đại Bảo ở bên trong đã đóng cửa xong, lúc này mới bước nhanh về phía cửa thôn.