Hiện tại, cô nhất thời cũng không dám thể hiện quá khác biệt so với nguyên thân, để tránh gây nên phiền toái không cần thiết, cho nên cô đành phải học theo dáng vẻ dữ dằn của nguyên thân nói, "Đại Bảo, còn không mau đi nấu nước cháo, con muốn bỏ đói em trai à."
Đại Bảo, Nhị Bảo là biệt danh của hai anh em do ông nội của bọn nhỏ đặt, còn tên thật là do cha của bọn nhỏ đặt.
Cố Đại Bảo thuần thục bế em trai lên, thằng bé nhanh chóng xoay người bước xuống giường. Sau đó, thằng bé quay đầu lại nở một nụ cười lấy lòng với cô, lộ ra hàm răng ố vàng của mình, Lý Thanh Vận có chút mù cả mắt.
"Mẹ ơi, không có gạo."
Tâm trạng hôm nay của mẹ không tệ, còn bảo dùng gạo nấu nước cháo cho Nhị Bảo uống nữa. Hôm nay, rốt cục Nhị Bảo không bị bỏ đói nữa rồi. Chờ chút nữa, đổ nhiều nước hơn một chút để nấu được nhiều nước cháo. Cứ như vậy, có thể uống được cả ngày, mình cũng có thể ăn được một ít lương thực tinh, mới nghĩ thôi mà đã cảm thấy thật tốt đẹp rồi.
Lý Thanh Vận nhìn thấy vẻ đắc ý ở trên mặt thằng bé, trong lòng mềm nhũn, cô móc chìa khoá ở trên người ra đưa cho thằng bé.
Trong sách, Cố Yến Lễ là một ông trùm siêu cấp có tâm trạng thất thường, thay đổi nhanh như chong chóng và ăn sạch cả hai giới hắc bạch. Hiện tại, thằng bé chỉ là một đứa trẻ đáng yêu và chưa trải qua mọi khó khăn trắc trở sau này để biến thành một cỗ máy móc chẳng có chút tình cảm nào như trong sách.
Nếu cô đã sử dụng thân thể của mẹ người ta, vậy thì cô nhất định phải thực hiện trách nhiệm của một người mẹ. Sau này, cô sẽ là người bảo bọc hai đứa bé này.
Về phần cha của hai đứa bé, quan sát biểu hiện của anh, mặc dù ở trong sách anh luôn trừng phạt hai anh em nhưng lại là yêu nhau lắm cắn nhau đâu. Bởi vậy có thể thấy được rằng thật ra anh vẫn rất yêu hai đứa con trai, nhưng chỉ là do anh dùng sai cách mà thôi.
Ở thời đại này, đi ra ngoài đều phải dựa vào thư giới thiệu, sống ở đâu cũng đều không thể tồn tại, cô không nghĩ tới cũng không thể vứt bỏ cái gia đình này rồi một mình ra đi đầy tiêu sái. Đương nhiên là cô cũng không đành lòng vứt bỏ hai đứa trẻ đáng thương này.
Nếu thực sự phải đi đến bước đường ly hôn, cô sẽ kiên quyết dẫn theo hai đứa bé để ngăn cản bọn nhỏ đi lầm đường lần nữa như trong sách.
Bản thân Lý Thanh Vận cũng là một đứa bé không hề nhận được tình yêu thương của cha và mẹ, nên cô quá hiểu được nỗi buồn chua xót trong lòng bọn nhỏ, cho nên mặc dù bọn nhỏ không phải là con của mình nhưng cô quyết định sẽ dành thật nhiều tình yêu thương và cảm giác an toàn cho bọn nhỏ trong tương lai, để bọn nhỏ có thể phát triển thành trụ cột của nước nhà, cũng không uổng công cô xuyên sách qua một lần.