Hàn Văn Hông cũng không ngờ vợ của anh sẽ nói như vậy, tâm tình kích động nhìn cô: "Vợ, em nghĩ kĩ chưa? Thật sự muốn đưa Đại Bảo, Nhị Bảo còn có mẹ về đây?"
Cố Lệ quay mặt đi tránh ánh mắt cực kì nóng bỏng của anh: "Đại Bảo và Nhị Bảo phải được ở bên cạnh em thì mới có thể dạy dỗ tốt hơn, còn phần mẹ bên kia, lần trước em trở về cũng đã nói với mẹ, mẹ cũng đồng ý đến đây. Chuyện cơm nước của cha, anh cũng không cần lo, mẹ nói để cha qua nhà chị dâu ăn, mình đưa thức ăn qua bên đó là được, còn lạp xưởng em vừa mua về này ngày mai anh cũng mang về quê đi, để khi chị dâu cả nấu cơm thì hấp cho cha ăn, cha cũng đã lớn tuổi rồi cũng nên ăn chút gì ngon, sang năm không biết cha có còn làm việc tiếp nữa không? Đến lúc đó mỗi nhà chúng ta đều chia ra một phần lương thực, chẳng lẽ chỉ có hai ông bà cụ cũng nuôi không nổi, anh thấy sao?"
Hàn Văn Hồng còn có thể nói gì nữa? Anh thật sự cảm thấy vợ của mình hôm nay rất đẹp, anh dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm.
Vừa rồi anh vẫn còn chưa xác định được, vì sao người vợ này của mình lại muốn sống hòa thuận với mình? Nhưng khi nghe xong những lời này, anh chắc chắn xác định, cô thật sự muốn sống cùng anh!
"Anh mau ăn rồi đi tắm đi." Cố Lệ bị ánh mắt kia của anh khiến cho mặt đỏ tim đập, viện cớ đi lấy quần áo cho anh mà đứng dậy để tránh anh.
Hàn Văn Hồng vội vàng ăn hết gà quay cùng mì sợi, sau đó bắt đầu thu dọn chén đũa.
Cố Lệ cũng không ngăn cản anh, để anh tự làm.
Không bao lâu Hàn Văn Hồng đã thu dọn xong chén đũa, sau đó đi đến hỏi cô: "Em đã ghé thăm hai đứa nhỏ sao?"
"Ừm, em có về thăm Đại Bảo và Nhị Bảo, khi em đi Đại Bảo còn lấy xe đạp chạy theo em." Cố Lệ thở dài.
Hàn Văn Hồng nắm lấy tay cô, tim của Cố Lệ cũng run lên nhưng cô không vùng vẫy ra, chỉ cố gắng an ủi chính mình, cũng đã là vợ chồng rồi còn ngại cái gì?
Thế nhưng cô không thể khống chế được tốc độ của tim đập, khiến mặt cô đỏ bừng.
Hàn Văn Hồng nhìn thấy vợ mình hơi cúi đầu, hai gò má ửng hồng, giống như một nụ hoa sen mới vừa nhú lên mặt nước.
Tuy đã kết hôn được năm năm, cũng đã có hai đứa con, nhưng vợ của anh vẫn trông như một cô gái mới lớn, nhất là dáng vẻ ngại ngùng và đáng yêu như thế này trước nay chưa từng có, khiến cho Hàn Văn Hồng không thể không nuốt nước miếng.
Anh cũng là đàn ông bình thường, từ lúc sinh Nhị Bảo xong cũng từng chạm vào vợ mình, vậy nghĩ xem anh có muốn không? Tất nhiên là muốn, anh còn nghĩ rất nhiều.
Chỉ có điều anh là người có tự tôn, nếu cô không muốn anh chạm vào thì anh sẽ không chạm, chẳng lẽ anh còn ép buộc sao? Vậy còn ra thể thống gì nữa.
Nhưng hôm nay thì khác, vợ của anh muốn sống hòa thuận với anh, hiện tại còn ở trước mặt anh lộ ra vẻ ngại ngùng, anh thật sự có chút không chịu nổi.
"Vợ." Hàn Văn Hồng ngồi gần một chút, trong thanh âm ngay cả Cố Lệ cũng nghe ra được sự nhẹ nhàng và lưu luyến.
Tim Cố Lệ đập vô cùng nhanh, tuy họ thật sự là vợ chồng, cô cũng muốn cùng anh trải qua một cuộc sống tốt đẹp, thế nhưng... Chuyện này có phải hơi nhanh rồi không?
Cô muốn đứng dậy, hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên cô gặp anh thôi!
"Đi, đi tắm đi." Tim Cố Lệ đạnh như trống, vội vàng nói.
"Được." Hàn Văn Hồng biết cô thích sạch sẽ, cũng không muốn vội vàng, đêm nay còn dài mà.
Cố Lệ cũng muốn đi tắm, cho nên ngồi lên phía sau xe đạp của Hàn Văn Hồng, cùng đi đến nhà tắm.