Mẹ Hàn liếc mắt nhìn chị em dâu họ có quan hệ không tốt với nhà mình này một cái: "Lỗ tai của bà không được tốt, không sử dụng được, không nghe được hay sao? Tôi vừa mới nói xong, Lệ Lệ có việc nhờ tôi giúp đỡ, tôi phải vào thành hỗ trợ cho nó!"
"Có ý gì đây?" Lão thái thái này là bác dâu bảy của Hàn Văn Hồng, bà sửng sốt một chút.
Bác dâu Trần và mấy người khác cũng đã nghe ra ý trong lời nói của bà Hàn thì vội nói: "Quế Hoa, ý bà là sẽ vào thành ở đúng không?"
Mẹ Hàn cười nói: " Thằng Bảy nói với tôi, để tôi sắp xếp một chút đồ, hôn nay sẽ theo nó vào thành để sống, về sau cũng sẽ ở trong thành, nhưng chờ đến lúc bọn nó rảnh rồi thì hẳn tôi sẽ trở về quê nhà sinh sống thôi."
Mọi người đều kinh ngạc lại tò mò, thật sự đúng là muốn vào thành ở?
"Nói nhanh lên, có việc gì vậy?" cả nhóm vội vàng hỏi nói.
"Lệ Lệ nhớ Đại Bảo và Nhị Bảo, muốn đưa hai anh em bọn nó đón vào thành để ở bên cạnh con bé, nhưng Văn Hồng thường xuyên phải rời xa nhà để đi lái xe, Lệ Lệ còn phải đi làm, cho nên mới để tôi vào thành chăm sóc cho hai anh em chúng nó."
Tin tức này đã bị truyền tới chị dâu sáu Hàn bên này, hôm nay, chị dâu sáu Hàn lại cảm thấy không thoải mái nên không bắt đầu làm việc.
Chị dâu bên hàng xong chuyền lời tỏ vẻ rất hâm mộ nói: "Bà mẹ chồng này của cô đúng là được vào thành hưởng phúc rồi."
Chị dâu sáu Hàn nghe xong lại nói: "Lúc nào có chuyện này được? Đi ở trong thành không cần tiền đề tiêu à? Đại Bảo Nhị Bảo để trong đội không phải khá tốt? Đi trong thành cái gì đều phải mua bằng tiền".
Mấu chốt là, mẹ chồng đi vào trong thành ở, vậy ba chồng phải làm sao? Còn không phải bốn nhà bọn họ ở quê sẽ phải thay phiên nhau nuôi ông cụ ăn ở hay sao? Cô ta không muốn như vậy.
"Tiêu tiền hay không, chuyện này mà đúng cũng không phải tiêu tiền của cô" chị dâu hàng xóm nói.
"Không phải chị em dâu một đời sao, tôi nói, kiếm được ít tiền không dễ dàng, cũng không thể tiêu tiền như vậy !"
Nhưng mà chuyện này cũng được mấy người phụ nữ khác có nhắc tới, mẹ Hàn liền trở về hỏi con trai.
Hàn Văn Hồng đã cho hai đứa con trai uống sữa xong, nghe vậy nói: "Lệ Lệ nói Đại Bảo phải đi nhà trẻ để học hành, Nhị Bảo còn nhỏ, cho nên nhà con mới mời mẹ qua đó hỗ trợ trông nom, nhưng mà chủ yếu là Lệ Lệ nhớ Đại Bảo và Nhị Bảo, muốn bọn chúng ở bên cạnh mình, còn về tiền thì mẹ không cần phải lo lắng."
Không tính đến tiền của vợ anh bên kia, chỉ tính riêng tiền của anh bên này cũng đã được năm sáu trăm đồng tiền để tiết kiệm, về sau Lệ Lệ cũng sẽ tính toán sinh hoạt hợp lý, tương lai điều kiện trong nhà sẽ ngày càng dư giả hơn.
"Nếu mẹ ở quê chăm sóc Đại Bảo và Nhị Bảo, thì còn có thể đi làm việc được, nhiều ít cũng kiếm được một chút công điểm, nhưng nếu mẹ vào thành sống thì tất cả đều phải trông cậy vào con và Lệ Lệ kiếm tiền nuôi bà già này." Mẹ Hàn chần chờ nói.
Tất nhiên là vào thành ở thì vẫn sẽ vào thành ở, đời này bà cũng chưa có cơ hội ở trong thành, cho nên bà cũng rất mong chờ vào tương lai sắp tới, nhưng mà bà cũng có điều lo ngại trong lòng.
Nói đến vấn đề này, Hàn Văn Hồng cười nói: "Mẹ à, người đừng lo lắng, Lệ Lệ đã nói với con rồi, mẹ và ba con đều đã lớn tuổi rồi, nếu cứ làm như vậy cũng không được, bằng không chờ năm nay làm xong vụ mùa, về sau để cho ba con nghỉ ngơi không làm nữa? Mấy anh em chúng con bàn bạc với nhau một chút, chúng con cũng không đến mức không nuôi nổi ba mẹ."
Mẹ Hàn nghe xong lời này giống như đang được rót mật vào trong lòng: "Lệ Lệ có lòng rồi, nhưng mà ba con vẫn còn làm được mà, hiện tại cũng mới 58 tuổi, làm đến 60 tuổi lại nói cũng không muộn."