Sau một đêm ngon giấc, ngày thứ hai Cố Lệ từ sớm đã dậy rồi.
Cô tự mình sửa soạn trang điểm lại một lượt, nhìn lại mình một lượt trong gương, có lẽ vì tối ngày hôm qua cô ăn cái móng giò hơi to, vì vậy sáng hôm nay dậy sắc mặt cũng tốt hơn nhiều so với hôm qua
Tối hôm qua cô mới tới nên không kịp làm gì, nhưng sau này cô nhất định phải chăm sóc cho làn da của mình thật tốt, cô chỉ kém Hàn Vân Hồng một tuổi, mà nữ nhân thường trông già hơn nam nhân, nếu như không chăm sóc da cho tốt thì có khi ra ngoài mọi người lại tưởng là mẹ con mất, điều này thật sự không thể chấp nhận được.
Bỏ suy nghĩ trong đầu qua một bên, Cố Lệ liền ấn vào cửa hàng Đào Bảo để mua những đồ mà cô định mang về nhà chồng ở thôn.
Mua được một miếng mỡ lợn lớn, với thời đại này thì đây chính là loại thịt này là hạng nhất rồi, lúc đầu cô nghĩ mua một cân thịt, nhưng mà một cân thì được có một tẹo, thế nên cô thẳng tay mua hai cân thịt, dù sao thì chắc phải rất lâu sau cô mới về đó lần nữa, vì vậy cô liền mua nhiều một chút.
Ngoài miếng mỡ này ra còn có một miếng thịt nạc nữa, miếng thịt mỡ đương nhiên sẽ dùng để dán lấy mỡ, còn miếng thịt nạc này cô mang về để cho hai đứa con trai ăn.
Lúc đầu Cố Lệ muốn mua một con gà mang về làm thịt, nhưng cô nghĩ tới điều kiện thiếu thốn vật tư ở niên đại này thì lại từ bỏ.
Cầm hai cân mỡ và một cân thịt về là đủ rồi, nếu cô cầm về nhiều thứ quá, sợ rằng sẽ khiến mẹ chồng cô phát hoảng.
Ngoài những thứ này ra, Cố Lệ còn mua cả sữa bột, bổ sung dinh dưỡng cho hai cậu con trai, rất phù hợp cho cậu con trai nhỏ uống, nhưng mà cậu con trai lớn cũng còn nhỏ, vì vậy hai anh em đều có thể uống chung được.
Cô mua thêm một bịch đường đỏ để dành cho mẹ chồng là bà Hàn uống, như vậy là đủ rồi.
Việc cô mua một bịch đường đỏ thì có ít quá không? Một gói hoàn toàn không ít, phải biết rằng trước kia nguyên chủ... mà cũng đừng nói về nguyên chủ nữa, cô ấy trước đây chẳng bao giờ mua những thứ này mà toàn về tay không, sau đó mới keo kiệt bủn xỉn đưa ba đồng tiền làm chi phí ăn uống.
Với số tiền này mà bà Hàn vẫn sẽ xào trứng gà cho nguyên chủ ăn, bà Hàn đối với cô con dâu ở thành phố này thật sự là không tiếc thứ gì.
Không ngờ rằng lòng tốt của bà lại bị vứt bỏ không thương tiếc, nguyên chủ trước kia chưa bao giờ để ý tới lòng tốt của bà mẹ chồng quê mùa này.
Lần này Cố Lệ mua thêm một bao đường đỏ mang về, phần lớn bởi vì mẹ chồng đối xử rất tốt với nguyên chủ, vì vậy cô cảm thấy là nên mua gì đó cho bà , thứ hiếm có như đường đỏ là sự lựa chọn không thể bỏ qua được.
Cô đặt những thứ mình đã mua vào trong giỏ, sau khi phủ một lớp khăn lên, Cố Lệ lên chiếc xe đạp về nhà.
Đại đội mà gia đình ông Hàn ở được gọi là đại đội Ngũ Tinh , là một trong nhiều đội sản xuất của xã Hồng Kỳ
Khi Cố Lệ đạp xe về đến nhà thì những người trong gia đình ông Hàn đều đã đi làm rồi.