Nhìn không ra cổ áo sơ mi trắng, có điều áo khoác vải nỉ mặc bên ngoài kia nhìn là biết không phải người thường có thể mặc.
Bé cũng không ngờ tới bản thân thế mà có thể thấy nam sinh này, chuyện này làm bé có chút quẫn bách, bé nhịn không được mà nghĩ, trên mặt bé có dính than đá không? Có phải rất dơ không? Tóc có phải rất rối không? Quần áo có phải rất khó coi không?
Bé cúi đầu, nhìn đến tay áo của mình, vải may là đồ lao động, trên cổ tay áo cũng không dơ lắm, nhưng cổ tay áo đã phai màu, ngày thường bé đều thật cẩn thận sắn, người khác cũng không nhìn ra, có điều hôm nay quá lạnh, bé không sắn lên.
Bé cứ ngây ngốc mà nhìn, sắn cũng không được, không sắn cũng không được.
Nam sinh kia lại đi tới, đứng trước mặt bé, nhìn bé.
Bé có thể cảm giác được, nam sinh kia đang nhìn chằm chằm bé, bé tức khắc nhớ tới bản thân từng tát vào mặt, trên mặt có lẽ đỏ.
Chuyện này làm bé cảm thấy thật sự xấu hổ, bé cảm thấy bản thân vừa mới làm chuyện đó ở cửa hàng tạp hóa có lẽ đã bị nam sinh này thấy được.
Bé cho rằng nam sinh này đã nhìn thấy rồi, ai biết cậu vẫn luôn đứng ở nơi đó, vẫn luôn nhìn chằm chằm bé, cũng không nói lời nào.
Bé rốt cuộc cũng không nhịn được, thấp giọng nói: "Anh muốn cái gì?"
Sau khi bé nói như vậy, cậu bé trầm mặc một hồi, mới mở miệng, hỏi lại: "Nhà em ở đây sao?"
Ô Đào nghe xong, kinh ngạc, lắc đầu: "Không phải."
Trong lòng lại nghĩ, bản thân sao có thể ở nơi này, đây là đại viện của quân đội, bé chỗ nào là giống ở đây chứ.
Cậu bé: "À."
Ô Đào hơi nghiêng mặt đi, không để cậu nhìn đến một bên mặt của mình, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Nhà anh ở đây phải không?"
Nam sinh: "Nhà anh không phải ở đây, anh là đến giúp ông anh đưa đồ cho bạn của ông ấy, bạn của ông ấy ở đây."
Ô Đào: "Nhà anh ở Hồng lâu?"
Nam sinh: "Cũng không phải, nhà anh ở hẻm Thập Cẩm Hoa."
Ô Đào: "Chúng ta cũng không quá xa, nhà em ở hẻm Đông Hồ."
Từ hẻm Đông Hồ đi về phía đông, qua con sông đào bảo vệ thành, theo phố đông Đại Phật Tự mà đi liền tới hẻm Thập Cẩm Hoa, Ô Đào trước đây đã theo Huân Tử đi qua đó nhặt lõi than, bên đó không ít người kỳ hạ, đều là người có thân phận, than đá có trồi lên cũng không để tâm, có điều hai năm gần đây thì không ổn, thật nhiều người nghèo đi.
Nam sinh gật đầu: "Đúng vậy."
Anh nhìn qua cũng không phải là người thích nói nhiều, có điều Ô Đào lại nhịn không được hỏi: "Anh tên là gì?"
Nam sinh: "Anh họ Diệp, gọi là Uẩn Niên."
Ô Đào thấp giọng mà lặp lại một lần: "Diệp Uẩn Niên..."
Nghe dường như rất tri thức.
Diệp Uẩn Niên: "Còn em?"
Ô Đào có chút không muốn nói, có điều vẫn phải nói: "Em họ Giang, gọi là Ô Đào, tùy tiện gọi là được."
Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào? Rất tốt, Ô Đào là một loại đào ở phía nam, rất xinh đẹp."
Ô Đào: "Anh gặp qua loại đào này rồi sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Trước đây theo ông nội đi ra nước ngoài, ở nước ngoài nhìn thấy, có điều thật ra Hoàn Nam Trung Quốc cũng có Ô Đào."
Ô Đào kinh ngạc: "Anh từng đi nước ngoài?"
Diệp Uẩn Niên: "Ông nội anh đi công tác, anh chỉ đi theo thôi."
Ô Đào: "Vậy anh nói được tiếng nước ngoài sao?"
Diệp Uẩn Niên: "Được."
Ô Đào chớp chớp mắt, ngạc nhiên mà nhìn Diệp Uẩn Niên, bé rất muốn nghe thử, có điều nói ra rất xấu hổ, dù sao cũng không thân, bản thân cũng không nên không biết tốt xấu mà yêu cầu người ta.
Diệp Uẩn Niên đột nhiên nói: "Hello, I an Yunnain Ye, what"s your name?"