Vu Tiếu đột nhiên nói: “Bà nội, cháu cháu có chuyện riêng muốn nói với mẹ cháu và chú Trương, bà đợi cháu một lúc.” Nói xong, cô đứng dậy: “Mẹ, chú Trương, hai người vào phòng đi.” Cô đi trước vào phòng của Trương Hạ và Dư Phương.
Trương Hạ và Dư Phương nhìn nhau một cái rồi đi vào theo, Dư Phương đang sầu não vì không có cách nào nói chuyện riêng với Vu Tiếu, lần này thì cầu còn không được. Bà ta vừa đi vào liền bảo Trương Hạ đóng cửa, sau đó bắt đầu mắng: “Nha đầu chết tiệt, mày gan to rồi đúng không, mày dám…”
“Bà ơi…” Vu Tiếu đột nhiên gọi to.
“Bà nội ở đây, Tiếu Tiếu đừng sợ.” Bà nội Vu ở bên ngoài đáp lớn.
Mồm Dư Phương lập tức ngậm lại, bà ta trừng mắt nhìn Vu Tiếu: “Rốt cuộc mày muốn gì?”
Vu Tiếu lạnh giọng nói: “Những khoản bù đắp khác cứ theo lời của bà nội tôi nói, còn về căn nhà cha tôi dùng tiền mua thì phải đưa cho tôi năm trăm đồng.”
“Không thể nào.” Dư Phương từ chối.
Vu Tiếu cười lạnh: “Bây giờ bán căn phòng đó đi thì không phải chỉ được một nghìn đồng, tôi chỉ cần năm trăm đồng. Nhưng nếu như để ông bà nội tôi biết về căn nhà đó, thì mẹ cũng đừng mong giữ được. Tôi chỉ cần năm trăm đồng, số còn lại coi như tôi cho em trai. Hoặc là chúng ta làm lớn chuyện. Chú Trương à, chú cũng không muốn để người ta nói chú hút máu của người đã chết đúng không? Đặc biệt người đã chết này lại là chồng trước của vợ. Nếu các người trộm giấu di sản của người đã mất, xem công xưởng và trường học có còn cần các người nữa không?”
“Mày…”Dư Phương không ngờ rằng nha đầu này bây giờ đã xấu xa đến mức vậy.
Trương Hạ trầm tư một lúc: “Nếu như sau chuyện này mày lại đến đòi tiền thì sao?”
Vu Tiếu: “Tôi có thể viết thư bảo đảm cho các người, lấy được năm trăm đồng xong, căn nhà của ba tôi, tôi đồng ý tặng lại cho em trai. Như vậy thì người khác sẽ không nói gì các người được, mà sau này tôi cũng không thể nào nuốt lời.”
Trương Hạ nói: “Nói là tặng, không bằng nói là ta dùng năm trăm đồng mua lại của mày.”
Dư Phương nghe xong thấy cũng có lý.
Vu Tiếu nhìn Trương Hạ một cái cố tình gây chia rẽ: “Chú Trương tính giỏi thật đấy, nếu như viết chú dùng năm trăm đồng mua, vậy chứng tỏ Trương Vĩ Quốc cũng có phần. Trương Vĩ Quốc đã đến tuổi này rồi, cũng sắp bàn chuyện kết hôn rồi, nếu như viết theo ý chú, vậy chú đưa căn nhà này cho Trương Vĩ Quốc thì sao? Tôi có thể nể mặt em trai của tôi chỉ lấy năm trăm đồng căn nhà này. Hơn nữa em trai của tôi cũng là con trai chú, chú không thể tính toán như vậy đúng không?”
Dư Phương nghe vậy lòng nặng nề.
Vu Tiếu: “Thế nào? Hai người suy nghĩ thế nào rồi? Nếu suy nghĩ xong rồi, chúng ta có thể viết giấy đảm bảo. Hôm nay tôi nhận năm trăm đồng tiền căn nhà từ phía mẹ tôi, tôi tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế căn nhà và đồng ý để căn nhà lại cho em trai của tôi là Trương Hoa Binh. Nếu như không đồng ý, chúng tôi sẽ đi làm lớn chuyện, cha tôi chết rồi, mẹ lấy chồng mới, căn nhà của ông để lại chỉ có thể là của tôi. Tôi là con của liệt sĩ, nếu như làm lớn chuyện thì hai người cũng không thể chiếm hời được, chẳng qua chỉ là mất thêm chút thời gian mà thôi.”
Trương Hạ không nhịn được trào phúng: “Đúng là coi thường mày rồi.” Trước đây không hề phát hiện đứa con kế này lại giỏi như vậy, ẩn giấu cũng thật tốt.