Lợn ở Cung Tiêu Xã được thu mua từ dưới nông thôn, sau đó nuôi ở khu đằng sau Cung Tiêu Xã, cũng có người gọi là xưởng thịt. Thịt lợn sẽ được mang đến cửa tiệm của Cung Tiêu Xã, chỗ cửa tiệm có một ô cửa, sẽ mua ở đó.
Lúc đến Cung Tiêu Xã, có thể là do hôm nay lượng thịt lợn mổ tương đối nhiều nên lúc này vẫn còn thịt. Vu Tiếu vội vàng đi xếp hàng, lúc đến cô, cô lấy phiếu một cân thịt ra: “Chú, cho cháu một cân thịt.” Nói xong liền lấy hai tấm phiếu nửa cân. Người nhà họ Vu nhiều, nửa cân thịt không đủ ăn.
Bà nội Vu nói: “Mua hết cả năm cân thịt đi, trở về ta làm thành thịt khô cho cháu.”
Vu Tiếu khựng lại, thịt khô không ngon bằng thịt tươi mà.
Bà nội Vu dường như hiểu được ý của cô, bà liền giải thích: “Phiếu thịt của cháu là của tháng này, hơn nữa chỉ có thể dùng ở đây, đến lúc cháu xuống nông thôn sẽ không thể dùng được nữa. Hơn nữa chỗ thanh niên trí thức ở rất đông người, một mình cháu nấu thịt ăn thì sẽ phải mời mọi người cùng ăn. Bà nội làm thành thịt khô cho cháu, dùng hộp đựng, về sau cháu có thể từ từ ăn.”
Vu Tiếu nghe vậy trong lòng vô cùng cảm động. Cho dù là từ ngày hôm qua vẻ mặt của bà đã hơi lạnh lùng, nhưng lúc đòi bù đắp cho cô, bà không hề nhượng bộ chút nào, thái độ này đã đủ thấy bà có tình cảm với cháu gái. Cũng giống như lúc này, nếu như không có tình cảm, ai sẽ suy nghĩ đến những vấn đề nhỏ nhặt này chứ? Vu Tiếu cười với bà nội Vu: “Cháu nghe lời bà, quả nhiên gừng càng già càng cay, vẫn là bà suy nghĩ chu đáo hơn.”
Năm cân thịt không hề ít, người cắt thịt giúp bọn họ cắt thành ba miếng, mỗi miếng dùng dây thừng bằng cỏ khô buộc lại, buộc cũng rất chắc chắn. Nhưng mà cầm năm cân thịt ra, Vu Tiếu và bà nội Vu trở thành người sáng chói nhất ở Cung Tiêu Xã, không ai nỡ rời ánh mắt đi.
Trên đường bà nội Vu nói: “Buổi trưa ta làm nửa cân thịt kho tàu cho mọi người, bốn cân rưỡi còn lại làm thành thịt khô cho con. Cũng không phải bà nội tham ăn gì của cháu nửa cân thịt, mà hôm nay bác cả, chú ba và anh họ của cháu bỏ công việc đến đây. Mặc dù là người thân, nhưng cũng chỉ là người thân, tám năm cháu không trở về, tình cảm có sâu đậm hơn nữa cũng sẽ nhạt đi. Giữa người với người phải khách sáo, người ta giúp mình một phần tình, thì mình phải trả người ta ba phần nghĩa, thì tình nghĩa này mới có thể dài lâu.” Bà nội Vu sợ cháu gái hiểu lầm. Với tính cách của bà, bà không hề muốn giải thích, nhưng dù sao cháu gái cũng không lớn lên bên cạnh mình, lại sợ bị Dư Phương cái người gian xảo kia dạy dỗ thành không hiểu chuyện đối nhân xử thế.
Vu Tiếu có thể hiểu được tấm lòng của bà, cô ngoan ngoãn nói: “Bà nội, cháu hiểu ạ, cảm ơn bà bằng lòng dạy cháu.”
Hệ thống nguyên chủ: Đạt được 1 điểm thiện cảm của Trình Thúy Hoa.
Vu Tiếu dừng bước, cô hình như đã nắm được kĩ năng, thể hiện sự ngoan ngoãn, nghe lời trước mặt bà nội Vu sẽ dễ kiếm được điểm thiện cảm.
Bà nội Vu nghe vậy thì thở phào một hơi, đứa trẻ ngoan ngoãn, có thể hiểu là được rồi: “Chút nữa cháu nhìn xem, phiếu lương thực có phải phiếu dùng được trên toàn quốc không, nếu không phải thì cũng phải đổi luôn.”
“Cháu cũng không để ý lắm, cảm ơn bà nội.” Vu Tiếu nghĩ trong đầu, bà đúng là một người cẩn thận.