Đầu Trần Nhu hơi đau, hình như là bị va đập, nhưng không phải cô đang hưởng thụ sự an bình khó được ở thời kỳ hòa bình à, tối qua vẫn còn đang ngủ ngon ở trên giường mà.
Sao chỉ có ngủ thôi mà cũng bị đau đầu?
Trằn trọc một hồi, Trần Nhu mới mở to mắt, đập vào mắt chính là một căn phòng u ám làm cô sửng sốt, cô lập tức trở nên cảnh giác!
Đây không phải căn phòng ở thời kỳ hòa bình mà cô mới xuyên đến kia!
Cô vừa nghĩ như vậy thì đã có một mảnh ký ức xa lạ ùa vào đầu cô, Trần Nhu như một người đứng xem lạnh nhạt nhìn một cuộn phim không màu.
Cô…… cô lại xuyên qua rồi.
Vốn dĩ cô là người của một ngàn năm sau, trái đất một ngàn năm sau có hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, bởi vì ô nhiễm nghiêm trọng mà thức ăn trở nên khan hiếm, sinh hoạt cực kỳ gian nan.
Cô bị một con mèo biến dị công kích, còn không cảm giác được đau đớn thì đã xuyên về thời kỳ hòa bình được ghi lại ở trong lịch sử.
Cô còn nhận được một cái không gian bốn chiều không lớn nhưng vẫn có thể chứa được đồ vật.
Cảnh tượng trước mắt cực kỳ giống như lúc cô xuyên tới thời kỳ hòa bình? Lúc ấy cũng như thế này, từng trải qua một lần nên Trần Nhu cực kỳ bình tĩnh.
Nguyên chủ cũng tên là Trần Nhu nhưng lại có tính tình đanh đá, lúc cô tỉnh dậy cảm thấy đau đầu là bởi vì trước đó nguyên chủ vừa mới đâm đầu vào tường.
Ông nội của chồng nguyên chủ qua đời để lại một chút tài sản, nguyên chủ cảm thấy nhà mình được chia quá ít nên mới đi làm náo loạn, còn lấy cái chết để đe dọa mẹ chồng.
Mà lần va chạm này đã làm cho nguyên chủ hương tiêu ngọc vẫn, khiến cho cô xuyên tới đây.
Trên cơ bản cô có thể xác định nguyên chủ không còn tồn tại, bộ thân thể mà cô xuyên tới ở thời hòa bình kia cũng không còn linh hồn. Cô gái đó bị trầm cảm, uống thuốc quá liều mà thân thể dần hao mòn, cuối cùng lại tiện nghi cô.
Cũng không biết có phải vì thân thể đó đã suy kiệt hoàn toàn rồi cho nên cô mới xuyên qua lần thứ hai, đi tới thập niên 60 này hay không.
Hiện tại là cuối thập niên 60 nhưng các nơi trên cả nước vẫn cực kỳ nghèo, không thể nào sánh bằng thời kỳ hòa bình được.
Ví dụ như nhà cô hiện tại chính là một căn nhà bùn cũ nát.
Chỉ có đúng một cái phòng đơn, bên ngoài dựng thêm một cái bếp dùng bùn đắp, một cái nồi sắt bị sứt vài chỗ và một vài bộ quần áo cũ.
Đương nhiên là nguyên chủ vẫn còn dư lại một chút tiền, tổng cộng là hơn 8 khối. Đây chính là toàn bộ gia sản của hai vợ chồng nguyên chủ.
Lần này ông nội Hàn qua đời để lại một chút tiền, nhà cô cũng được chia ba mao tiền. Nhưng năm đó ông nội Hàn có tham giá đánh quân Nhật, mỗi tháng đều được phát một khoản trợ cấp.
Bình thường trong nhà đâu có chỗ nào cần dùng tới quá nhiều tiền, vậy nên nguyên chủ mới cảm thấy chắc chắn là mẹ chồng đã lén giấu đi phần lớn tiền rồi .
Trần Nhu không đưa ra phán xét với nguyên chủ, bởi vì hiện tại cô chính là Trần Nhu.
Điều Trần Nhu quan tâm nhất vẫn là không gian của chính mình, cô quan sát hết toàn bộ không gian một lần, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Không gian không lớn, chỉ có năm mét vuông nhưng bên trong lại chứa đầy vật tư.
Các loại vật tư như thịt, trứng, gạo, mì rất thiếu thốn ở niên đại này thì trong không gian của cô đều có.
Bởi vì không gian hữu hạn nên vật tư cô chuẩn bị cũng hữu hạn, nhưng ăn uống tiết kiệm thì vẫn có thể duy trì một đoạn thời gian.
Sau khi xác nhận vật tư trong không gian vẫn đầy đủ thì Trần Nhu mới bắt đầu có thời gian rảnh nghĩ tới người chồng trong trí nhớ của nguyên chủ.