“Cô Tống, cô có thời gian không? Đến giúp tôi một tay với.”
“Được, đến ngay!”
Tống Hòa vừa đi từ phòng vệ sinh ra, nhanh chóng rửa tay rồi chạy sang nhà bếp bên kia.
Ba ngày trước Tống Hòa nhận chức vào trường mầm non mà các phụ huynh tha thiết ước mơ của thành phố này.
Trong trường có vài giáo viên nước ngoài, hiệu trưởng trường còn là một nhà tâm lí học trẻ em từng xuất bản sách, cộng thêm điều kiện cơ sở vật chất của trường rất tốt, cho nên ngôi trường trường mẫu giáo này nhận được rất nhiều lời khen gợi.
Lúc này ông chú trung niên mập mạp gọi cô phụ xách đồ ở hàng rào sắt bên kia là thầy Lý- đầu bếp của trường mầm non.
Là một vị đầu bếp có chứng chỉ đầu bếp cao cấp.
Nói đến đây sẽ có người cảm thấy kỳ lạ, vì sao đầu bếp cao cấp có thể làm bếp trưởng ở khách sạn lớn, thậm chí có thể mở lớp dạy học lại đến trường mầm non làm đầu bếp?
Bởi vì vị Lý sư phụ này chính là “người nhà” của hiệu trưởng, để ủng hộ sự nghiệp của vợ (lười biếng), thế nên đến trường mầm non làm việc.
Khi còn học đại học Tống Hòa quyết tâm mạnh mẽ muốn vào trường mầm non này, ngoài việc lương cao đãi ngộ tốt….phần lớn nguyên nhân là bời vì cơm ở đây vô cùng nổi danh trong giới giáo viên mầm non.
Vừa nãy cô còn nghe đồng nghiệp nói Lý sư phụ đang làm điểm tâm Quảng Đông, bây giờ đi qua không chừng còn được ăn ké mấy miếng.
Diện tích trường mầm non không lớn nhưng nhà bếp và khu vực các bạn nhỏ hoạt động được chia ra, dùng lan can sắt phân cách.
Tống Hòa đi qua từ cửa sắt, nhanh nhẹn xách một túi gạo vào nhà bếp, bên trong nhà bếp có một gian nhỏ để đồ, đồ đạc đều để trong đó.
Bởi vì có yêu cầu nghiêm ngặt với thực phẩm nên cũng không nhiều đồ.
Cũng chỉ có bột gạo cùng với mấy thứ như gia vị là mua nhiều trong một lần.
Vào nhà bếp trường học, Tống Hòa thấy đâu đâu cũng mới lạ, trong nồi đặt mấy lồng trúc nhỏ, gửi thử thì thấy là mùi vị bánh bao.
Sau khi vào phòng để đồ, dư quang cô bỗng nhiên liếc thấy chìa khóa đặt trên tủ lạnh, ánh mắt bỗng chốc bị bức ảnh treo trên chiếc chìa khóa thu hút.
Bức ảnh mặc dù là ảnh màu, nhưng có thể nhìn ra đã có niên đại lâu năm, bên trong là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất tân thời, gương mặt rất xinh đẹp.
“Đây là bà nội của tôi.” Lý sư phụ thấy Tống Hòa mãi nhìn chằm chằm vào bức ảnh nên giới thiệu nói.
Nói rồi, anh bê một cái thùng, nhẫm lên cây thang đặt thùng lên trên tủ lạnh.
Lý sư phụ cười nói: “Từ nhỏ tôi đã không được may mắn, cho nên luôn mang theo ảnh của bà nội bên người, khỏi phải nói, từ đó về sau, vận may của tôi đúng thật là lên như diều gặp gió!”
Tống Hòa không nói gì, nhưng trong lòng hiển nhiên không tin.
“Thật đó.” Lý sư phụ giống như biết trong lòng cô nghĩ gì, từ cái thang bước xuống nói, “Bà nội tôi đã từng phải chạy nạn, khi đó một nhà bảy người có bảy người chết trên đường, chỉ có mỗi mình bà ấy sống, khi đó chỉ có 4 tuổi.”
Càng may mắn hơn là năm sau bà thuận lợi được một vợ chồng gia đình công nhân thu dưỡng, đối xử với bà như con gái ruột, không lo ăn uống, còn cung cấp cho bà học đến đại học.
Cùng với đó cha mẹ nuôi sau khi thu dưỡng bà thì thăng thức rất nhanh, ngay cả con cháu như bọn họ, khi bà nội còn sống làm việc gì cũng rất thuận lợi.
Tất nhiên rồi, ngoại trừ anh ta.
Nhưng mà sau khi bà nội qua đời, vận may của những người trong nhà rớt thẳng xuống.
Không phải là trở nên xấu đi, mà là biến thành giống như người bình thường.
Nhưng anh ta lại khác với những người trong nhà, lúc nhỏ vận may đã không so được với người khác, sau khi bà nội qua đời thì chính là ra cửa mười lần sẽ có một lần nhẫm phải phân chó!
Chó biết phân chia cao thấp, sao lại xuất hiện một bãi phân chó trên đường!
Lý sư phụ bị làm cho kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể chất, mãi đến khi để bức ảnh của bà nội theo bên người mới tốt hơn một chút.
Tống Hòa nghiêm túc nghe Lý sư phụ kể, sau đó hiện ra vẻ mặt kinh ngạc, lại thuận lời hỏi thêm vài câu để ham muốn thổ lộ của Lý sư phụ có được thỏa mãn to lớn.
Đợi khi Lý sư phụ ra ngoài chuyển đồ lần nữa, cô bỏ vẻ mặt kinh ngạc xuống, quay đầu nhìn lại bức ảnh.
“Hử?”
Tống Hòa đột ngột tiến lại gần, cô đột nhiên nhìn thấy bên dưới bức ảnh có một tờ giấy trúc đã phai màu, còn chưa đợi Tống Hòa nhìn kĩ, giấy tiếp theo---------khung sắt luôn vững vàng bỗng đổ xuống.
“A!”
Tống Hòa kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, bên tay là chiếc chìa khóa cô bắt được trong lúc hoảng loạn.
Máu tươi thấm vào chìa khóa, bức ảnh dường như lóe lên một chút ánh sáng.
“Ôi mẹ ơi, có ai không mau đến đây, cứu mạng!”
Lý sư phụ nghe thấy động tĩnh vội vàng chạy vào, nhìn thấy tình cảnh như vậy ngạc nhiên vô cùng, vội vàng kêu lớn, run lẩy bẩy móc điện thoại từ trong túi ra gọi 120.