Vương Triều Minh đứng ở cửa uống nước, động tĩnh truyền đến bên tai suýt chút nữa làm cho anh ta phun nước.
Tống Hòa sâu sắc biết rằng ra bên ngoài miệng ngọt dễ làm việc, một người làm giáo viên mầm non như cô càng sâu sắc biết là lực sát thương của trẻ con lớn bao nhiêu.
Bình thường khi cô bị mấy đứa trẻ trong lớp ồn ào suýt ngất thì chỉ cần một tiếng nói xen lẫn mùi sữa non nớt “Cô thiểu Hòa thật xinh đẹp” Cô tiểu Hòa thơm thơm con” là đã có thể khiến cô hồi máu sống lại.
Cho nên trên đường đến đồn cảnh sát, Tống Hòa đã khẩn trương huấn luyện ba đứa nhóc này…ừ, cho dù nhìn từ bề ngoài thì không đáng yêu chút nào, nhưng âm thanh vẫn non nớt như cũ.
Vương Triều Minh quay người lại bèn nhìn thấy bốn người mặt mũi đầy bụi, “Bạn nhỏ có chuyện gì vậy?”
Tống Hòa nhanh chóng giới thiệu về nguồn gốc của mình, lời nói nghẹn ngào.
Vương Triều Minh nghe xong gãi đầu, một nhà cô bé này đúng là đáng thương, “Vậy cô của cháu ở đâu?”
“Lý gia thôn!” Tống Hòa nhanh chóng nói, “Chú công an, cháu đã hỏi mấy cô mấy chú trên đường nhưng vẫn không rõ Lý gia thôn đi như nào.”
Vương Triều Minh nghe vậy, “Lý gia thôn? Vậy khéo quá, đúng lúc chú định đến công xã Hà Tây một chuyến, Lý gia thôn cách công xã không xa, các cháu đi theo chú là được.”
Mấy đứa nhỏ đi trên đường cũng rất nguy hiểm, không có người lớn là không được.
Vương Triều Minh không khỏi liếc nhìn Tống Hòa một cái, cảm thấy cô bé này rất thông minh, còn biết đến tìm công an.
“Các cháu đợi chút.” Nói rồi, anh ta quay người đi vào trong, một lúc sau, lấy một chiếc xe đạp ra, “Cho đứa bé ngồi lên, cháu lát nữa ngồi xe ngựa.”
Tống Hòa mặc dù không nhìn thấy xe ngựa ở đâu nhưng cũng không hỏi nhiều, ôm Tiểu Muội Mễ Bảo lên đặt hai đứa nó lên ghế sau xe đạp.
Đại Oa thì đặt lên phía trước xe đạp.
Ghế sau xe đạp được đệm bằng đệm rơm, còn buộc một dải vải.
Tiểu Muội và Mễ Bảo sau khi ngồi lên thì buộc dải vải lên người Vương Triều Minh, không sợ sẽ bị ngã xuống.
Tống Hòa dặn dò hai người ngồi ghế sau: “Phải giữ chặt có biết không?”
Đại Oa ở phía trước an toàn hơn một chút.
Tiểu Muội lo lắng nắm lấy tay Tống Hòa, sợ hãi nói: “Chị đừng bỏ lại em.”
“Chị đi ở ngay phía sau, em nhìn chị đi, nhìn chị sẽ không sẽ nữa.”
Tống Hòa sợ làm lỡ thời gian nên kéo hành lí đi rất nhanh, cộng thêm tốc độ xe đạp cũng chậm lại rất nhiều, cho nên lúc này cô mới thực sự vững vàng bám theo xe đạp.
Cô đi theo Vương Triều Minh ra khỏi huyện thành, dưới một gốc cây lớn bên cạnh huyện thành có mấy chiếc xe lừa dừng ở đó.
Vương Triều Minh giải thích: “Hôm nay công xã vận chuyển lương thực, cháu có thể ngồi xe ngựa của công xã Hà Tây đến Lý gia thôn, nhưng mà cần phải trả một xu tiền xe.”
Tống Hòa cuối cùng thở phào một hơi, đưa tiền ngồi lên xe, xe ngựa đi theo sau xe đạp.
Người trên xe rất tò mò về cô, Tống Hòa sợ lời mình nói sẽ đem lại rắc rối cho cô, lên xe liền giả vờ vô cùng mệt mỏi dựa vào xe, mắt nhắm hờ như sắp chìm vào giấc ngủ.
Trong huyện thành có thể giả vờ đáng thương với người ta, ở nông thôn thì thôi đi.
Trong mười dặm tám thôn thì mọi người đều nhận biết, nếu như nhà cô không tiện nhận họ, vậy thì nhà người khác còn không nói linh tinh?
Nhất định sẽ nói mấy lời như “mấy đứa nhỏ đã đáng thương như vậy rồi, còn không chịu giúp” sao?
Con người luôn bênh vực kẻ yếu, cũng thích thổi lửa.
Tống Hòa không muốn có quan hệ xấu với nhà cô.
Người luôn giả vờ ngủ, giả vờ vụng về là Tống Hòa thành công khiến người trong xe bắt chuyện thất bại, khoảng hai giờ sau, xe ngựa cuối cùng đã dừng lại ở một ngã rẽ.
Vương Triều Minh chỉ vào một con đường đất: “Đi về phía trước không tới nửa giờ có thể đến Lý gia thôn.” Tuy nhiên quay đầu vừa nghĩ mấy đứa nhỏ này không những gầy nhom, còn kéo theo hành lý, vậy là nói tiếp: “Các cháu chắc là phải đi bốn mươi phút.”