Cô chật vật ngồi dậy, nhìn mấy đứa trẻ xa lạ trước mắt mà tim đập thình thịch.
Lại mở to mắt nhìn xung quanh, sờ soạng cơ thể của mình…
Hình như, có lẽ, chắc là, cô đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi.
Tống Hòa hít vào một hơi khí lạnh, trợn tròn mắt, muốn chết thêm lần nữa!
Chỉ muốn hỏi là, ông trời, cô đây là tạo nghiệt gì vậy?
“Chị, chị cả!” Thấy Tống Hòa ngã xuống, ba đứa nhỏ vừa hoảng vừa vội, khóc lóc ầm ĩ giống như một giây tiếp theo cũng sẽ ngất đi.
Tống Hòa sống chết không chịu mở mắt, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: Quay về, quay về, quay về…
Chỉ cần có thể quay về, cô đảm bảo sau này nghiêm túc làm việc hành thiện tích đức, trở thành một người có ích cho xã hội.
Chỉ là thân thể này dường như rất yếu, Tống Hề còn chưa cầu nguyện được một lúc đã mê man ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô nhìn thấy cuộc sống của một đứa bé bốn tuổi tên là Tống Hà Hoa.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là nửa đêm.
Tiếng khóc biến mất, chỉ còn tiếng nức nở tiếp tục.
Cô lại nhắm mắt cầu nguyện một lúc, nhưng theo đó khi cảm nhận về thế giới bên ngoài ngày càng rõ ràng, lòng Tống Hòa càng ngày càng trầm xuống, hi vọng dần tan biến.
Thật không may, cô cảm thấy bản thân mình phải tiếp nhận cơ thể này.
Tống Hòa dựa vào trên tảng đá, bắt đầu sắp xếp lại những kí ức trong đầu.
Bây giờ là mùa thu năm 1960, ngày tháng cụ thể nguyên thân không biết, nhưng Tống Hòa theo trí nhớ tính toán, bây giờ chắc là cuối tháng mười.
Cô em gái Tống Hà Hoa này sinh năm 1964, bởi vì sinh trùng ngày với ngày giải phóng địa phương nên cô được bà con ở quê hết sức yêu thương.
Hơn nữa, mẹ cô sau khi sinh cô xong mấy năm sau cũng không có thêm đứa nào, cho nên Tống Hà Hoa chính là một bảo bối.
Trong nhà có cha mẹ ông bà, bốn sức lao động, quá đủ để nuôi cô.
So với những cô bé khác, Tống Hà Hoa có thể ăn no, có thể đi học, có thể không cần ra đồng làm việc.
Cha nguyên thân thậm chí đã chuẩn bị chiêu mộ con rể.
Nhưng trong thôn làng nghèo khó, cô dù có được nuông chiều thì cũng phải làm việc nhà.
Chỉ là bốn năm trước, hai đứa em song sinh ra đời, cuộc sống của Tống Hà Hoa mới bị giảm xuống.
Trong kí ức của cô gái nhỏ không có nhiều thứ, Tống Hòa nhìn quá trình mười bốn năm của cô bé từ góc nhìn của cô bé xong, dựa theo phân tích của mình, lập tức hiểu được hoàn cảnh bây giờ.
Lúc này chắc là ba năm đầu thời kì kiến quốc?
Tống gia trang mà nguyên thân vốn ở chính là khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng, vì sự thất trách của cán bộ thôn, nhà ăn của Tống gia trang đóng cửa muộn, lãng phí nhiều lương thực, cuối cùng thậm chí còn ăn mất một phần hạt giống.
Một phần còn sót lại, trong khi gieo trồng lại gặp phải thời tiết ác liệt, hoàn toàn không còn bao nhiêu để thu hoạch.
Cũng chính vì vậy nên mới dẫn đến việc rõ ràng bây giờ là vụ thu hoạch, mà một đống người lại đang chạy nạn.
Không chỉ vậy, một nhà này của Tống Hà Hoa càng là vượt tỉnh chạy nạn.
Trong kí ức, cha nói với cô bé rằng, bọn họ đang chạy đến nhà cô ở huyện An bên cạnh nhờ vả.
Đây thật sự là một hàng trình gian nan.
Ông bà, cha mẹ cô bé Hà Hoa trên đường chạy nạn đã qua đời, cậu cùng mợ đi chung với cô bé cũng vì để lại một miếng ăn cho đứa em trai họ, cho nên một tuần trước đã ngã xuống, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tống Hòa có thể cảm nhận được, ngay cả nguyên chủ cũng đã rời đi trước khi cô đến.
Nghĩ đến đây, Tống Hòa nhanh chóng di chuyển thân thể, sờ vào mẹ nguyên chủ nằm ở bên cạnh, phút chốc thở phào một hơi.
Trên mạch cổ bà ấy còn đập yếu ớt, mặc dù giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào, nhưng tóm lại là vẫn còn sống.
Tống Hòa biết trong hành lí của bọn họ đã không còn đồ ăn nữa, đang lúc định đứng dậy đi tìm người giúp, người mẹ đột nhiên mở mắt.
Hai hàng nước mắt nóng hổi cứ thế rơi chảy dài trên gò má vương đầy bụi bặm.
Khuôn mặt hốc hác lúc này lại bừng lên một niềm vui sướng mãnh liệt.
“Hà Hoa, Hà Hoa của mẹ.” Mắt bà ngậm nước, giống như một chùm ánh sáng chói mắt chăm chú nhìn Tống Hòa.
Tống Hòa sững sờ, sau đó đưa tay ra nắm chặt bàn tay thô ráp của bà.
“Mẹ, không được rồi.
Con phải, phải dẫn em trai em gái đi tìm cô con.” Bà dường như dùng hết sức lực để nói xong câu này.