Chẳng qua Tống Hòa vẫn bày ra bộ dạng tiếc nuối, gật đầu một cái: "Chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng gánh, đoạn đường này chị rất cực khổ? Siêu cấp cực khổ đúng không?"
"Vâng vâng vâng!" Ba đứa bé đồng loạt dùng sức gật đầu.
Tống Hòa chùi khóe miệng một chút, đưa đầu nhìn khoai lang trong lò một cái: "Được, nếu như vậy, vậy chị ăn bộ phận ở giữa nhất của khoai lang nhé?"
Khoai lang của lúc này có chút không giống với khoai lang của đời sau, cái gì mà khoai tím mềm thơm, khoai mật đỏ hồng trơn bóng, khoai lang mập mạp hình dáng đẹp, tất cả đều không có, nếu có cũng chỉ là loại kích thước vô cùng lớn, hai tay cầm mới được, hoặc có loại vô cùng nhỏ, chỉ bằng hai ngón tay hợp lại.
Loại khoai lang nhỏ đó có mùi vị không được tốt lắm, không biết khoai lang ở nơi khác như thế nào, dù sao khoai lang trên tay cô ăn vào cảm thấy thô ráp, lúc ăn tốt nhất nên để nước bên cạnh, tránh cho bị nghẹn chết.
Chẳng qua chạy nạn mà, khoai lang lại còn miễn phí, cũng không thể yêu cầu quá nhiều, dù sao đây là lương thực cứu mạng.
Nhưng ở hiện đại Tống Hòa cũng được xem như người "Sống trong nhung lụa" hai mươi mấy năm, nhưng dưới tình huống bị uy hiếp đến tình mạng, có ăn đã tốt lắm rồi.
Khoai lang này, chính giữa ngọt hơn mềm hơn ăn ngon hơn so với hai bên đầu còn lại.
Ba đứa bé lắc đầu: "Không thành vấn đề ạ!"
Tống Hòa thật hài lòng.
Cô vừa nhai khoai lang, vừa nghĩ đến khoai lang khô ngọt ngào, rất có một loại cảm giác trông mơ giải khát.
Cuộc sống khổ cực này, khi nào mới có thể kết thúc đây?
...
Cuộc sống khổ cực không dễ dàng kết thúc như vậy.
Mỗi ngày Tống Hòa đều ở ranh giới "Nếu không, tìm một tảng đá, cứ như vậy đụng đầu chết đi cho rồi."
Chẳng qua bởi vì vấn đề sau khi chết còn có thể chuyển kiếp trở về hay không, còn có tỷ lệ đụng đầu vào đá có chết thật hay không, cùng với...
Vấn đề sợ đau của cô, làm cho cô vẫn không dám hành động.
Chỉ như vậy, cứ lặp lại suy nghĩ này trong lòng, cuối cùng cô cùng hoàn thành hành động vĩ đại dẫn ba đứa bé đến được tỉnh An!
Nhưng có một tin tức đáng buồn, chính là đội ngũ của bọn họ, lại gặp phải tình huống hết lương thực.
Vì vậy bọn họ không thể không đi suốt đêm, trước khi hoàn toàn ngã xuống, phải đến thôn kế tiếp.
Theo người biết đường nói, thôn kế tiếp thuộc phạm vi thành phố Nguyên Dương của tỉnh An, bọn họ sắp đến thôn cách gần bộ đội, cho nên xác định sẽ có lương thực ăn.
Tống Hòa vừa nghe như vậy lập tức tỉnh táo tinh thần, cô của nguyên chủ ở thôn Lý gia, chính là ở thành phố Nguyên Dương!
Lúc này cô sắp không nhịn được ngã xuống đất ngủ ba ngày ba đêm, nghe vậy lập tức thẳng lưng, cô lại có thể tiếp tục!
Ánh trăng chiếu xuống vùng đất hoang vu, một nhóm người, đang đi sớm về khuya, dưới ánh sáng mông lung từ từ di chuyển về phía trước.
"Ráng nhịn một chút, sắp tới rồi, lập tức sẽ có đồ ăn."
Một người đàn ông gầy trơ xương ôm đứa bé, ba lô trên lưng còn lớn hơn cả người ông ta.
Bước chân có chút lảo đảo, nhưng ánh mắt lại kiên định nhìn về phía trước.
"Có đồ ăn? Có gạo có cháo không ạ?"
"Có."
"Vậy có thịt không? Con muốn ăn thịt gà, không muốn xương chỉ muốn thịt."
"Được cha cho con ăn thịt."
"Vâng, cha, con vẫn là muốn ăn xương, cắn bể xương ra, là có thể nuốt xuống."
Giọng nói non nớt làm cho mọi người đều thèm ăn, trong lúc nhất thời tiếng nuốt nước miếng vang lên bên tai không dứt.
Tống Hòa cùng thèm ăn, đã bao lâu cô không ăn thịt rồi?
Đối với loại người một ngày không ăn thịt cả người khó chịu như cô mà nói, nhiều năm rồi mà chưa ăn chút thịt mỡ thật sự là muốn nửa cái mạng của cô.
"Chị, thịt là có vị gì?" Đột nhiên Tiểu Muội lên tiếng, ngón tay đặt ở khóe miệng, muốn bỏ vào miệng mút, nhưng vừa nghĩ đến sẽ bị bệnh, chỉ có thể nhịn xuống.
"Thịt nha." Tống Hòa nhớ lại món hamburger ăn ở tầng hai vào sáng sớm ngày xuyên tới đây, hung hăng nuốt nước miếng một cái: "Mùi của thịt chính là thịt, không nói ra được là vị gì, chính là vị thịt."
Tiểu Muội thở dài giống như ông cụ non: "Vậy em vẫn nên ăn đậu phộng đi, em không biết vị thịt, nhưng em biết vị đậu phộng."
Tống Hòa quay đầu bất lực nhìn cô bé, đây chính là không có tiền đồ.
Nghĩ đến thịt Tống Hòa lại đói.
Nhưng khoai lang đã ăn xong hết, trước mắt hàng tích trữ chỉ còn lại một cục ‘Trứng cá’.