Nói làm là làm, chị Tôn sửa sang lại mình rồi đi tới trạm xe buýt điểm gần nhất.
Chị ta muốn đi tìm cô em gái Bùi Minh Hà nhà họ Bùi!
Đương nhiên phải đi tìm cô ta, chính cô ta là người đã xúi bẩy mình làm khó dễ Lục Nùng, bây giờ chị ta mất việc, có thể không đến đó nói ư?
Nhà Bùi Minh Hà ở tòa nhà trợ cấp gần đại học ngoại ngữ, nhưng bản thân cô ta lại là phó chủ biên của tòa soạn báo, chị Tôn do dự một chút, quyết định vẫn đến nhà cô ta tìm.
Vừa đến dưới nhà Bùi Minh Hà đã gặp phải Tống Nghiệp Bình ra ngoài vứt rác, anh ta là chồng Bùi Minh Hà, một vị phần tử trí thức cao cấp, làm giáo sư ở đại học ngoại ngữ, tiền đồ xán lạn rực rỡ, đương nhiên nếu không phải là như vậy thì anh ta cũng sẽ không cưới được Bùi Minh Hà.
Tống Nghiệp Bình nhìn thấy chị Tôn thì kinh ngạc: “Chị Tôn, sao chị lại tới vào giờ này?”
Đừng thấy chị Tôn kiêu ngạo ở trước mặt Lục Nùng, nhưng vừa đến chỗ hai vợ chồng Bùi Minh Hà là đổi mặt trong nháy mắt, nói với giọng điệu lấy lòng: “Giáo sư Tống, tôi tìm Minh Hà có chút việc, cô ấy có ở nhà không?”
Tống Nghiệp Bình gật đầu: “Ở nhà ạ.”
“Vậy được, tôi lên tìm cô ấy trước.” Nói xong không đợi Tống Nghiệp Bình, nhanh chóng lên lầu.
Để lại Tống Nghiệp Bình ở đó không hiểu ra sao.
Bùi Minh Hà đang nấu cơm trong phòng bếp, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng rằng Tống Nghiệp Bình quên mang chìa khóa, lau nước trên tay, đi tới mở rộng cửa: “Em nói này, trí nhớ của anh...”
“Chị Tôn? Sao chị lại tới đây?”
“Minh Hà à, tôi bị con hồ ly tinh Lục Nùng đuổi ra ngoài rồi!” Chị Tôn kêu la nói.
“Cái gì!?” Bùi Minh Hà khiếp sợ nhìn chị Tôn, vội vàng mở rộng cửa để chị Tôn vào: “Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”
Mặt chị Tôn lộ vẻ sầu khổ, lập tức bắt đầu tố khổ: “Cô không biết đâu, từ khi con hồ ly tinh kia vào cửa, hàng ngày đều tỏ thái độ với tôi, ngày hôm qua mặt trời lên đến mông rồi, tôi đi gọi cô ta dậy ăn, cô ta liền cầm một quyển sách lên đập về phía tôi...”
“Những việc này thì cũng thôi, buổi trưa hôm nay tôi đi mua thức ăn, cô ta nằng nằng đòi ăn móng heo, tôi nói làm thứ ấy phiền phức, cô ta bèn chỉ vào mũi tôi mắng tôi là bảo mẫu hầu hạ người khác, cô ta mới là nữ chủ nhân trong nhà, tôi là cái thá gì.”
“Lẽ nào có cái lý ấy!” Bùi Minh Hà vỗ lên bàn một cái, vẻ mặt tức giận.
“Thế anh tôi đâu? Bùi Tịch An đâu? Anh ấy cứ để mặc họ Lục đuổi chị ra ư?”
“Ôi, thủ trưởng cũng khó xử lắm, con hồ ly tinh không chịu nghe thì ngài ấy có thể làm sao chứ?” Chị Tôn tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
“Hồ đồ!” Bùi Minh Hà chưa nguôi giận: “Tôi biết ngay họ Lục không phải là hạng tốt lành gì, giờ mới được vài ngày đã đuổi người chăm sóc Bùi Tranh mười mấy năm như chị đi. Anh tôi thiên vị đến thế rồi, tôi thấy qua một thời gian ngắn nữa, Tiểu Tranh cũng chẳng còn chốn dung thân trong cái nhà đó nữa.”
“Trước đây cứ nhất định ly hôn với chị Mai, kết quả mười mấy năm không kết hôn, tôi còn tưởng rằng anh ấy hối hận rồi, đang chờ chị Mai. Không ngờ chị Mai còn đang chờ đợi, anh ấy thì hay rồi, cưới một cô vợ đẹp nhỏ hơn mình mười mấy tuổi, coi chị Mai làm cái gì chứ?”
Bùi Minh Hà càng nói càng tức, thầm sinh oán hận đối với Bùi Tịch An.
Chị Tôn dò xét sắc mặt Bùi Minh Hà, biết chuyện này xem như đã thành.
“Minh Hà à, cô xem công việc của tôi...” Chị Tôn nhìn Bùi Minh Hà với anh mắt mong đợi.
Bùi Minh Hà vỗ tay chị Tôn nói: “Chị yên tậm, họ không cần chị thì em cần, chị đến nhà bà cụ nhà em giúp em chăm sóc Tống Khiêm trước đi.”
Tống Khiêm là con trai của Bùi Minh Hà và Tống Nghiệp Bình, năm nay ba tuổi rưỡi, đôi vợ chồng này bận rộn công việc, liền đưa Tống Khiêm đến chỗ mẹ Bùi Minh Hà.
“Ôi, thật tốt quá!” Dì Tôn vui vẻ ra mặt: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Khiêm thật tốt.”