Bùi Tịch An phá vỡ sự xấu hổ trước tiên, thấp giọng hỏi một câu.
Hiển nhiên là đang nói với Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh, hai người nghe xong thì ngoan ngoãn cúi đầu vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, mỗi người thay một bộ lục quân trang ra, chân đi dép cao su, vác chăn bông hành quân ở sau lưng như miếng đậu phụ, trên cùng của chăn còn có một đôi giày vải dệt thủ công, treo bình nước bên hông, nắm gậy gỗ trong tay.
Xem dáng vẻ việc quen dễ làm lại nhanh chóng này, có lẽ bình thường đã bị phạt không ít lần.
Bùi Tịch An: “Ba vòng 5 km, không chạy xong thì đừng về ăn cơm.”
“Vâng!” Mặt Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh rất kiên nghị, xếp hàng bắt đầu chạy, rất ra dáng.
Lúc đi ngang qua Tiểu Cố Hoài, cậu nhóc vỗ tay bốp bốp, tóm lấy quần áo của anh trai: “Chạy chạy.”
Bùi Tranh nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu nhóc: “Đồ không có lương tâm, uống công thương em.”
“Anh?” Cậu nhóc nghiêng đầu, bắt đầu tỏ vẻ dễ thương.
Lục Nùng: “!” Con trai, mau lại đây với mẹ.
Bùi Tranh chạy xa với gương mặt hâm mộ, thi thoảng không ngừng quay đầu lại nhìn.
Lục Nùng đắc ý trong lòng, sau đó tiếp túc dính lấy con trai yêu.
Ngày tháng thân tiên hít em bé này, ai hiểu được chứa?
À, thằng nhóc xấu xa Bùi Tranh hiểu, nhưng bây giờ cậu không hít được còn bị phạt chạy bộ ha ha ha ha ha.
Hít em bé xong, Lục Nùng nghĩ ra vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa cho mẹ Ngô bèn gọi Bùi Tịch An đang chuẩn bị lên lầu thay quần áo lại: “Bùi...”
Vừa mới nói một chữ, Lục Nùng đã nghẹn họng, Bùi Tịch An lớn hơn cô rất nhiều, quyền cao chức trọng, gọi thẳng tên người ta hình như không lễ phép lắm.
Suy nghĩ một chút, Lục Nùng quyết định học mẹ Ngô gọi thủ trưởng: “Thủ trưởng.”
Bùi Tịch An dừng bước lại, từ trên cao nhìn xuống Lục Nùng, vẻ mặt lạnh nhạt cấm dục trước sau như một, là dáng vẻ thường gặp không có bất cứ biểu cảm gì của anh.
Lục Nùng phát hiện Bùi Tịch An thực sự rất thích hợp đứng ở chỗ cao nhìn xuống, nhất là lúc không nói chuyện.
Vực sâu núi cao, anh dũng hơn người.
Rõ ràng ngoại hình anh nhã nhặn tuấn tú, nhưng lúc mọi người lần đầu tiên thấy anh sẽ luôn sẽ bị khí thế quanh người anh chấn nhiếp, quên đi ngoại hình, thậm chí lá sau chỉ nhớ rõ cảm nhận bị đe doạ khi đó, có rất ít người nhớ đến khuôn mặt của anh.
Lục Nùng ngừng lại một chút, bổ sung lời chưa nói xong, giọng điệu hơi ưu sầu: “Ngài xem mẹ Ngô nên ở chỗ nào?”
Còn dùng cả từ ngài rồi, thái độ cung kính vô cùng.
Dù sao có việc nhờ vả người khác nên Lục Nùng biểu hiện vô cùng biết điều, hoàn toàn không còn vẻ kiêu căng phách lối lúc “Hừ” Bùi Tịch An vừa rồi.
Mẹ Ngô đứng một bên nghe đến đó lập tức vểnh tai, khẩn trương nhìn chằm chằm miệng thủ trưởng Bùi, chỉ sợ nghe thấy lời mình bị đuổi đi.
Thật ra suy nghĩ này của bà ấy hơi thừa, nếu Bùi Tịch An đã “Tiện đường” đi đón rồi thì tất nhiên sẽ không thể đuổi người ra ngoài, chỉ có thể nói quan tâm sẽ bị loạn.
Kiến thức của Bùi Tịch An có rộng đến đâu đi nữa cũng chưa từng gặp người như Lục Nùng, lúc ấy phẩm chất con người được tôn trọng có liên quan đến “cứng”, đối nhân xử thế phải thà gãy không cong, làm việc phải không sợ khổ, có trắc trở cũng phải cắn răng.
Phụ nữ cũng không ngoại lệ, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời.
Đại đa số đều suy nghĩ giống nhau, nhưng nhiều người thì sẽ luôn có mấy ý tưởng khác với người khác, trong lòng họ cất giấu ý nghĩ, trong mắt chứa tính toán, nét mặt lại bảy ra biểu cảm giống hệt người khác.
Bùi Tịch An nhìn rõ lòng người, trong mắt anh, người như thế hoàn toàn trong suốt, nhưng anh chưa bao giờ vạch trần sự dối trá và giả nhân giả nghĩa của những người này, chi coi như trò cười.
Song Lục Nùng không thuộc bất cứ loại nào trong hai loại này, cô không thuần túy như vậy, có mong muốn riêng của mình, nhưng lạ thay, thứ người khác sẽ cảm thấy khó chịu, sỉ nhục, hận không thể giấu lại là đương nhiên trong mắt cô.