Còn thịt kho tàu làm từ thịt ba chỉ có da, da heo đàn hồi, thịt ba chỉ nạc mỡ giao nhau, một đàn hồi một mềm, Lục Nùng chọn một miếng thịt cùng nước mặn ngọt mà ăn, nụ vị giác và khẩu cảm cùng đạt được thỏa mãn.
Càng hay hơn nữa là vị thịt heo thập niên sáu mươi ngon hơn sau này rất nhiều, dùng để làm thịt kho tàu là tuyệt nhất, nếu như còn có một bát cơm trắng nữa thì thần tiên cũng không đổi.
Mẹ Ngô hiển nhiên đã tính toán trước, lúc này cơm trong nồi cát cũng đã tỏa mùi hương ngọt ngào.
Còn thiếu hai món rau chay và một món canh, rau chay dựa theo ý tưởng của Lục Nùng làm cải trắng san hô và cà tím nướng, bởi vì không đủ thời gian nên chỉ làm món canh rau đơn giản.
Làm một bữa cơm mất đến hơn hai giờ, chẳng biết từ lúc nào Bùi Tranh và Thẩm Ký Minh đã chạy xong trở về rồi.
Sau khi vận động, thể lực của hai người gần như đã tiêu hao hết, bụng đã đói từ lâu, chợt nghe phòng bếp không ngừng truyền tới mùi thơm thì nước bọt ứa ra.
Thế là thỉnh thoảng lại quanh quẩn ở cửa phòng bếp, trông thấy Lục Nùng nếm một miếng thịt kho tàu, hận không thể lấy thân thay thế.
Lục Nùng cũng giảo hoạt, biết hai người họ thèm thịt, không gọi bọn họ vào ăn, lại chọn một miếng, cố ý chậm rãi bỏ vào trong miệng, nhai kỹ nuốt chậm, vẻ mặt cực kì khoa trương.
Bùi Tranh: “...”
Thẩm Ký Minh: “...”
Bùi Tranh hít sâu một hơi, lúc này không thể đắc tội Lục Nùng, đắc tội rồi ngộ nhỡ không có cơm ăn phải làm sao, dù sao mẹ Ngô cũng là người của cô mà. (Kể từ khi biết số tuổi của Lục Nùng, hai chữ mẹ kế này, ngay cả chế giễu cậu cũng không nói ra khỏi miệng được nữa.)
Thế là cậu huých mạnh khuỷu tay vào Thẩm Ký Minh, ánh mắt hung ác độc địa ý bảo, đều tại miệng cậu tiện, cứ đắc tội cô ta.
Thẩm Ký Minh: “...” Cậu ta cũng không ngờ mẹ Ngô nấu ăn ngon thế, không cẩn thận rồi.
Đợi tất cả đồ ăn đều đã làm xong, cuối cùng Lục Nùng mới quan tâm (sai bảo) hai người kia, bảo hai người bọn họ một đứa bưng thức ăn lên bàn, một đứa đi lên tầng gọi Bùi Tịch An và Cố Hoài, thuận tiện còn gọi Tiểu Chu đang bận việc lắp đặt giường và bàn học giá sách tới.
Không sai, cuối cùng giá sách và bàn học mà Lục Nùng muốn cũng đã làm xong.
Đáng ra sau khi đo xong kích cỡ, có thể mua giá sách và bàn học có sẵn, nhưng Lục Nùng đưa ra yêu cầu nhỏ đối với bàn học, cô muốn một cái bàn học phong cách tối giản phù hợp với căn nhà, dưới ván gỗ thật chỉ có bốn cái chân bàn không ngăn kéo, vì vậy tốn thêm chút thời gian.
Sau khi đã đông đủ người, mẹ Ngô vốn không muốn lên bàn, Lục Nùng lại kéo bà ấy ấn bà ấy xuống cái ghế ở bên cạnh mình.
Ngoại trừ Lục Nùng và mẹ Ngô, những người khác nhìn thấy đồ ăn trên bàn đều kinh hãi.
Bốn món ăn một món canh một món ngọt, bất luận là bày mâm hay là đựng xới đều được chú ý đến, ngay cả đĩa đựng thức ăn cũng rất đẹp, bên mâm không dính một chút nước đồ ăn nước canh, muốn tinh xảo bao nhiêu có tinh xảo bấy nhiêu.
Càng chưa nói hương vị xông vào mũi, ngửi mùi vị liền không nhịn được nuốt nước miếng.
Đây là đồ ăn ư? Là thứ bọn họ có thể ăn ư?
Từ nhỏ Bùi Tranh đã được coi là sống một cách tinh tế, thi thoảng còn có thể đến quán ăn quốc doanh ăn một bữa ngon với ông nội bà nội, nhưng so với đồ ăn làm thành tác phẩm nghệ thuật của mẹ Ngô thì quả thực không bằng.
Nhưng nhìn vẻ mặt bình thường của Lục Nùng và mẹ Ngô... Bùi Tranh rơi vào trầm tư, vị mẹ kế này của cậu, hừ, Lục Nùng, hình như còn khá lợi hại.
Cảm khái xong, đôi tay Bùi Tranh vòng lấy Tiểu Cố Hoài, đôi mắt trông mong nhìn người cha Bùi Tịch An, chỉ chờ anh lên tiếng ăn cơm.
Thực sự quá thơm rồi, không chỉ Bùi Tranh mà hai người Thẩm Ký Minh, Tiểu Chu cũng không tự chủ nhìn về phía Bùi Tịch An.
Bùi Tịch An kéo khóe miệng, nói: “Ăn cơm thôi.”
Một tiếng ra lệnh, mọi người chỉ lo cúi đầu ăn, không ai giả vờ khách sáo, bởi vì quá thơm, căn bản là không kịp nói.
Bùi Tranh gắp miếng thịt kho tàu rồi lại gắp đũa cơm trắng, cùng cho vào miệng ăn.
! Vì sao cơm tẻ cũng ngon hơn so với bình thường!?
Nếu như Lục Nùng biết ý nghĩ trong lòng cậu sẽ nói, đương nhiên rồi, trong cơm bỏ thêm ít gạo nếp, mùi vị mềm mại hơn nhiều.