Cậu ta vỗ vai Bùi Tranh: “Người anh em, chịu đựng đi.” Anh em đi cùng nhau cả đời, ai thoát kiếp độc thân trước thì người đó là chó.
Tưởng Duật cũng vỗ vai Bùi Tranh không nói lời nào.
Chỉ có tên mập không hiểu ra sao: “Thế rốt cuộc mẹ kế cậu có bắt nạt cậu không?”
Bùi Tranh: “...”
Thẩm Ký Minh: “...”
Tưởng Duật: “...”
Bên kia, Diệp Tuệ Tuệ khóc lóc chạy đi đã chạy mệt mà ngừng lại.
Tống Chiêu đã đuổi kịp cô.
“Tuệ Tuệ, cậu vẫn ổn chứ?”
Tống Chiêu cẩn thận mở miệng hỏi, khuôn mặt toàn là vẻ lo lắng.
“Cậu đuổi theo tới đây làm gì? Đến cười nhạo tớ sao?” Diệp Tuệ Tuệ rống to với Tống Chiêu.
Tống Chiêu đành chịu: “Cậu biết tớ không hề mà, tớ chỉ quan tâm cậu mà thôi.”
“Không phải là tốt.” Diệp Tuệ Tuệ hung tợn trừng mắt với Tống Chiêu, cô ta lau nước mắt nhưng có lau thế nào nước mắt cũng không hết, thế là vừa khóc vừa nói: “Làm sao đây, dường như tớ bị anh Bùi Tranh ghét rồi, có phải anh ấy chê tớ phiền chê tớ quản quá nhiều không?”
Không đợi Tống Chiêu đáp lời, Diệp Tuệ Tuệ lập tức tìm lí do cho mình: “Nhưng bà mẹ kế kia của anh ấy thật quá đáng, tớ cũng nhìn thấy chuyện anh Bùi Tranh bị phạt ngày hôm qua, còn có ngày hôm nay Trương Khai Bình và Tưởng Duật nói mẹ kế Bùi Tranh bắt nạt Bùi Tranh, Trương Khai Bình là người không biết nói dối nhất, anh ta đã nói như vậy thì nhất định là thật.”
Tống Chiêu cắn môi, trong lòng cũng không dễ chịu, người sáng suốt uy phong như cha Bùi Tranh lại để mặc Bùi Tranh bị mẹ kế bắt nạt.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tống Chiêu bỗng ngừng chốc lát, lắp bắp mở miệng: “Hay là, hay là nói chuyện này cho bà nội Bùi và cô Bùi đi. Bà nội Bùi thương Bùi Tranh như vậy, chắc chắn sẽ không để Bùi Tranh bị bắt nạt, còn có cô Minh Hà nữa, chắc chắn cô ấy sẽ không tha cho mẹ kế Bùi Tranh.”
“Nhưng chẳng phải Bùi Tranh không cho tớ đi nói sao?” Diệp Tuệ Tuệ hơi lưỡng lự, cô ta không muốn bị Bùi Tranh chán ghét thật đâu.
“Bùi Tranh sĩ diện, mẹ kế bắt nạt anh ấy mà cha ruột lại che chở cho mẹ kế, chắc chắn trong lòng anh ấy rất hoảng sợ nhưng chỉ có thể nín nhịn, dựa theo tính tình của anh ấy cũng sẽ không nói cho người khác, càng sẽ không để bà nội Bùi biết, đau lòng vì anh ấy.”
Nói đến đây, Tống Chiêu hạ giọng: “Nhưng Bùi Tranh không tranh không đoạt cứ như vậy làm mình ấm ức, có khổ cũng nuốt hết vào miệng. Đợi ngày sau bà mẹ kế kia hoàn toàn lôi kéo được tham mưu Bùi, lại sinh một em trai nữa, bà nội Bùi cũng sẽ nể mặt mẹ kế anh ấy vì đứa bé này, đến lúc đó cha không thân bà nội không yêu, dù muốn tranh cũng đã muộn rồi.”
Nghe đến đó Diệp Tuệ Tuệ không chảy nước mắt nữa: “Vậy không được! Đồ của nhà họ Bùi đều là của Bùi Tranh, dựa vào đâu mà cho người đàn bà xấu xa đi bước nữa còn mang theo con trai kia chứ? Mẹ tớ đã nói loại phụ nữ này đều là giày rách, nếu không chú Bùi và dì Thẩm đã phục hôn rồi.”
“Nếu đã như vậy, bây giờ cậu nói chuyện mẹ kế Bùi Tranh cho bà nội Bùi và cô Bùi, chẳng những giúp Bùi Tranh mà còn giúp cô Thẩm. Chắc chắn Bùi Tranh cũng muốn cha mẹ anh ấy phục hôn, cậu giúp anh ấy đuổi bà mẹ kế xấu xa, khiến cha mẹ anh ấy gương vỡ lại lành, về sau anh ấy biết sẽ không nói nhưng trong lòng nhất định sẽ cảm ơn cậu.”
Tống Chiêu từ từ phân tích cho Diệp Tuệ Tuệ.
Diệp Tuệ Tuệ rơi vào trầm tư, thật ra cô ta cũng nghĩ giống Tống Chiêu, cho rằng trong lòng Bùi Tranh hận bà mẹ kế kia của cậu, chỉ là không muốn mất mặt ở trước đám con gái bọn họ mới hét lên với cô ta.
Tống Chiêu nói đúng, nếu như cô ta lén nói cho bà nội Bùi và cô Bùi, để họ tạo áp lực cho chú Bùi đuổi mẹ kế của Bùi Tranh, đến lúc đó tâm trạng Bùi Tranh tốt hơn, biết có một phần công lao của cô ta, nhớ kỹ điểm tốt của cô ta, nói không chừng...
Diệp Tuệ Tuệ càng nghĩ mắt càng sáng, nghĩ đến chỗ nào đó thậm chí còn mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt.
Hoàn hồn lại, Diệp Tuệ Tuệ kéo tay Tống Chiêu: “Chiêu Chiêu, cậu đúng quân sư của tớ, cậu nói đúng, bây giờ tớ sẽ đi kể sự việc từ đầu chí cuối cho bà nội Bùi và cô Bùi biết ngay đây.”