"Tôi không cần, bà thích thì tự mình giữ lại." Chu Tú Tú vứt lại lời này rồi xoay người rời đi.
Bà mối ở sau lưng tức giận đến mức ngực phập phồng.
Bà ta tuổi cũng đã cao, còn mang theo chiếc nhẫn mà một người trẻ tuổi tặng?
Thật đáng ghét!
Sắc mặt của Chu Tú Tú ngưng đọng, bước nhanh hơn, trong đầu hồi tưởng lại tình tiết trong quyển sách niên đại kia.
Trong quyển sách, nguyên chủ là một nữ phụ pháo hôi, tình tiết liên quan đến không nhiều, ngay cả nhân vật được tạo nên cũng tương đối phẳng lặng.
Tính cách cô ta âm độc, cố chấp, bởi vì chồng qua đời mà bị người ta gọi là sao chổi, đâm ra cô ta oán hận tất cả mọi người, ngoài mặt hèn yếu, không dám tranh đoạt, thật ra thì sau lưng làm rất nhiều hành vi ngược đãi con cái.
Tình tiết sau này trong sách, cô ta thành công gả cho người nam phụ họ Trần ở thôn lân cận, chỉ tiếc sau đó nam phụ yêu nữ chính, vì vậy cô ta liền trở thành tình địch của nữ chính.
Nhưng vì chỉ số thông minh của cô ta không cao, EQ thấp hơn, nên dù là tình địch thì với vai chính cũng không tạo được bất kỳ uy hiếp nào, bình thường cũng chỉ là tạo ra một ít trò cười cho câu chuyện mà thôi.
Nghĩ đến tình tiết sau này, Chu Tú Tú xoa trán.
Cô chân nam đá chân chiêu, thật vất vả mới tự đứng vững ở giới mỹ thực, mắt thấy sắp nhận được quảng cáo sữa bò yến mạch, thế nào liền gặp phải chuyện bực mình này cơ chứ?
Xuyên sách cũng được đi, người ta xuyên thành cẩm lý đoàn sủng, thế nào cô lại là một nữ phụ độc ác?
Chu Tú Tú đi tới, chắc chắn sau lưng không ai theo kịp, bước chân mới dần dần thả chậm.
Nhìn qua hoàn cảnh lạ lẫm lại dơ dáy bẩn thỉu, trong lòng cô muốn nôn lên từng cơn.
[ tinh —— Hệ thống mỹ thực chữa trị lên sàn.]
Có người đang nói chuyện?
Hai mắt Chu Tú Tú nhìn xung quanh, bên cạnh hoang vu lành lạnh, căn bản không có bóng người.
[Hệ thống vốn tồn tại ở trong đầu ký chủ, ký chủ có thể thông qua ý niệm mà khơi thông.]
Âm thanh lạnh như băng lại vang lên lần nữa.
Đây chính là bàn tay vàng của cô sau khi xuyên qua sao?
[Mục đích của hệ thống là ấm áp, chữa trị, mang cho người ta sức mạnh và tình yêu. Mọi người đều biết, mỹ thực có thể chữa trị tâm bệnh, mời ký chủ thông qua chế tạo mỹ thực dẫn cả nhà đi về phía tương lai mỹ mãn.]
Mi tâm của Chu Tú Tú liền không buông lỏng: "Tại sao là tôi?"
Hệ thống không để ý đến cô, chỉ là tự mình giới thiệu.
[Hệ thống đem nhiệm vụ phân phát cho ký chủ, nhiệm vụ sau khi hoàn thành có thể nhận thưởng đồ vật tương ứng.]
Chu Tú Tú tức giận.
Bàn tay vàng của cô chính là người nấu ăn?
Mặc dù đây vốn là nghề cũ của cô, nhưng niên đại mà cô ở, cô nấu ăn là có thể kiếm tiền.
Hiện tại xuyên đến nơi khỉ ho cò gáy này, nấu ăn chính là vì dẫn một đám người mình không quen không biết trải qua cuộc sống hạnh phúc?
Nó có mưu đồ gì đâ!
"Nếu như tôi không muốn?" Chu Tú Tú lạnh giọng nói.
[Bản hệ thống không cách nào ép buộc ký chủ làm việc trái lòng, nhưng nếu như ký chủ có thể hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ, hệ thống cho cô thêm cơ hội sống lại lần nữa. Đến lúc đó chúng tôi đem cô trở lại ban đầu, bắt đầu lại đời người.]
Chu Tú Tú lạnh mặt, không lên tiếng nữa.
Dưới cái nhìn của cô, điều kiện mà hệ thống đưa ra đã khiến cô vi phạm ý nguyện của mình, cũng xem như ép buộc.
Nhưng cô cũng không ngốc, sống đến hơn hai mươi năm, tự biết cân nhắc thiệt hơn.
Nếu như hệ thống cho cô một cái bánh từ trên trời rơi xuống thì cô có thể phải do dự một phen, nhưng bây giờ cô và hệ thống là trao đổi theo nhu cầu của nhau.
Phấn đấu mấy năm, sự nghiệp của cô có khởi sắc, mắt thấy sắp mất đi thành quả lớn mà mình cố gắng tạo ra, cô không cam lòng từ bỏ.
Chu Tú Tú thầm nghĩ, bất giác đi theo trí nhớ của nguyên chủ trong đầu về đến cửa nhà.
Đây là một ngôi nhà ngói cuối thôn, đẹp hơn mấy căn nhà cô thấy trên đường đi một chút.
Đúng vậy, cô nhớ rõ gia cảnh nhà chồng nữ phụ ban đầu còn tạm, hơn mười mấy hai mươi năm nay vẫn là hộ giàu có trong thôn.
Chẳng qua là sau đó cha chồng cô ta qua đời, chồng cũng mất, trong nhà không có đàn ông, đối với mẹ chồng Trương Liên Hoa mà nói giống như không có xương sống, cuộc sống mới trở nên nghèo túng.