Bàn tay to lớn của Bùi Hi Bình giữ chặt hai tay sau lưng ông ta, ánh mắt điềm tĩnh, đôi môi mỏng mím lại, mặt không cảm xúc.
Đi mãi đi mãi, lần đầu tiên anh cúi đầu nhìn thẳng vào cô bé này.
Đứa nhỏ này ngũ quan xinh đẹp đáng yêu, da thịt mềm mại trắng nõn, dù gầy như que củi, vẫn có thể nhìn ra nét tinh xảo.
Không hiểu sao, anh cảm thấy khuôn mặt đứa nhỏ này rất quen thuộc.
Chỉ là không thể nghiên cứu, xem xét vấn đề này kỹ càng, đầu vô cùng đau đớn, khiến anh ngạt thở.
“Cô đưa đứa nhỏ này đến bệnh viện trước, tôi sẽ tụ họp với cô sau.”
Giọng của Bùi Hi Bình rất hờ hững, nhưng trong giọng điệu ấy lại có ý ra lệnh. Mặc kệ ông ta khóc lóc đáng thương như thế nào, anh cũng rất bình tĩnh, siết chặt hai tay đối phương không buông.
Dáng vẻ công chính nghiêm minh này của anh, khiến Tiêu Tiểu Phượng nghi ngờ trước khi mất trí nhớ anh từng làm việc trong “Dịch vụ kỷ luật”.
Nếu đồng chí cảnh sát ở đồn cảnh sát quen biết anh thì làm sao đây? Lòng Tiêu Tiểu Phượng run rẩy, cô ta không thể mạo hiểm đánh mất anh.
“Anh Hi Bình, em sẽ đi cùng anh.” Tiêu Tiểu Phượng vội vàng nói một câu, lại bổ sung thêm: “Em chưa từng nuôi trẻ con, lo rằng không chăm sóc cô bé được.”
Sau khi Bùi Hi Bình thăm dò hơi thở của cô bé, có thể chắc chắn cô bé này không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Lần lượt đến đồn cảnh sát và bệnh viện huyện, giao kẻ buôn người này cho đồng chí cảnh sát trước cũng không tốn nhiều thời gian, Bùi Hi Bình gật đầu: “Được, vậy đi nhanh lên.”
Lão già gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe, không vơ được đồ rẻ, còn bị ném vào đồn cảnh sát. Ông ta hối hận xanh cả ruột, nước mắt nước mũi đầm đìa, bị đồng chí cảnh sát nghiêm túc dẫn đi.
“Đồng chí, rất cảm ơn cậu đã phối hợp làm việc với cảnh sát.” Đồng chí cảnh sát bắt tay Bùi Hi Bình và nói.
“Nên làm mà, chuyện nhỏ thôi.” Bùi Hi Bình khách sáo trả lời một câu.
Mấy năm nay, ai nhìn thấy đồng chí cảnh sát mà không sợ tới mức run rẩy, nhưng Bùi Hi Bình không như vậy, anh cư xử đúng mực, dáng vẻ tự nhiên, giống như trước đây đã từng ăn chén cơm này.
Một mặt Tiêu Tiểu Phượng ngày càng mến mộ anh, mặt khác lại cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, lại khẽ nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, đứa nhỏ này do chúng tôi cứu được, hay chúng tôi giao cho các anh được không?”
Dù Bùi Hi Bình duy trì sự im lặng, nhưng cũng không ngăn lại.
Đứa nhỏ đi lạc, đồng chí cảnh sát có thể giúp đỡ mau chóng tìm được người nhà của bé.
Đúng lúc này, cổng chính của đồn cảnh sát đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Đồng chí cảnh sát, con tôi đi lạc rồi!”
Giọng của người phụ nữ rất nhẹ nhàng, lộ ra sự lo lắng, nhưng không khóc nháo.
Giọng còn chưa rơi xuống, tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, Chu Tú Tú bước nhanh vào.
Giọng nói êm tai này rất hợp với người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trước mặt.
Dáng dấp cô rất đẹp, ngũ quan thanh tú, nhưng khí chất điềm đạm đáng yêu, rõ ràng là đến tìm con, vành mắt vì sốt ruột còn mang theo nước mắt, nhưng vẫn khiến lòng mấy cảnh sát nam chưa lập gia đình đều sinh ra vài phần yêu mến.
Theo như Chu Tú Tú biết, sau này những án báo người mất tích chỉ được thụ lý sau bốn mươi tám tiếng, đợi một thời gian dài như vậy trôi qua, không biết Tiểu Uyển đã bị mang tới khe núi nào rồi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn ôm một tia hi vọng cuối cùng.
“Đứa nhỏ cao cỡ này, mắt to, da hơi vàng, tóc cũng màu vàng, sát da đầu.” Chu Tú Tú ra dấu chiều cao của Tiểu Uyển.
Một đồng chí nữ đi qua, theo nguyên tắc công việc cô ấy nói: “Cô theo tôi qua đây, nói tỉ mỉ một chút.”
Chu Tú Tú đáp một tiếng, đang định đi theo cô ấy, nhưng bỗng nhiên nghe thấy giọng nói trầm thấp mạnh mẽ.