Sau khi Triệu Lan Hương về phòng thì trông thấy mấy đồng tiền được xếp ngay ngắn trên bàn, đôi tay đang lau tóc của cô không khỏi cứng lại.
Ánh đèn dầu hoả ảm đạm chiếu lên trên gương mặt sạch sẽ của cô, cô nhìn mấy đồng tiền này không khỏi mím môi lại. Gia đình này quá nghèo rất rất nghèo, nghèo quá sức tưởng tượng của Triệu Lan Hương. Con người ngay cả ba bữa cơm cũng ăn không đủ no thì còn nói gì đến hạnh phúc khác nữa, Triệu Lan Hương cảm thấy cô phải bắt đầu làm chút gì đó mới được, để cải thiện một chút tình trạng khó khăn của gia đình này.
Hạ Tam Nha nằm cùng với bà nội trên giường, cô bé vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn liếm liếm môi.
“Bà nội, bà ăn thịt chưa?”
Bà cụ ôm cháu gái vào trong ngực, bàn tay gầy khô quắt nhẹ nhàng vỗ vai cô bé: “Ăn rồi.”
Miếng thịt chân giò heo kia được hầm mềm mại ngậm vào là tan ra, khiến bà cụ nhớ lại quang cảnh tốt đẹp trước khi nhà họ Hạ chưa xuống dốc. Khi đó người hầu trong nhà xếp thành đàn, còn có thịt, đồ ăn ngon ăn mãi không hết, còn có cả tơ lụa gấm vóc mặc không xuể…… Nghĩ đến những ký ức tốt đẹp đó, khiến bà cụ chìm vào trong giấc mộng đẹp.
……
Sáng sớm tinh mơ Triệu Lan Hương đã bị phái đi ra ruộng ngô bón phân, cô chịu trách nhiệm bỏ tro bếp, chờ xã viên đào một cái hố nho nhỏ xong thì cô bỏ xuống hố một ít tro bếp rồi lấp lại.
Lúc này ngọn cây ngô đã cao ngang người rồi, đúng vào giai đoạn thiếu phân bón, Triệu Lan Hương không sợ bẩn không sợ mệt, nhưng cô sợ nhất chính là những con sâu lông xù xù náu sau lá ngô. Cứ ba bước cô lại xoay người một cái, ánh mắt lúc nào cũng có thể nhìn chuẩn xác vào một con sâu đang ngọ nguậy. Cảm giác gai người này, còn tra tấn cô hơn cả việc tay chân bị chảy máu hay bị sưng phồng lên.
Đúng lúc ấy có một con sâu lông không biết đã bám trên người cô từ bao giờ bò ra khỏi tay cáo cô, khiến cô giật mình run lên một cái.
“Chị Triệu!”
Hạ Tam Nha chui ra từ trong ruộng ngô xanh biếc đi đến cạnh cô, cô bé lấy hai cái cây nhỏ nhanh tay nhanh mắt kẹp lấy con sâu trên tay Triệu Lan Hương bỏ vào trong ống trúc của cô bé.
Triệu Lan Hương lau mồ hôi lạnh một lượt: “Sao em lại tới đây?”
Cô sờ cái trán đầy mồ hôi của Hạ Tam Nha, cô nhóc thật thà đưa ống trúc trong tay mình ra phía trước, trong ống trúc dài rộng đựng một đống sâu đang ngọ nguậy.
Triệu Lan Hương vừa nhìn qua cả người đã bị dọa nổi hết da gà lên.
“Em tới bắt sâu cho gà ăn.” Hạ Tam Nha nói rất nhỏ nhẹ, đôi mắt đen láy chớp chớp.
Cô bé mở cái nắp ra xem xét đống sâu, bắt thêm một lúc nữa thì đủ cho gà ăn hôm nay rồi.
Khi Triệu Lan Hương biết số gà trong nhà đều do Hạ Tam Nha nuôi, thì cô càng bội phục cô bé hơn.
Lúc chị Hạ ôm gà từ trong thị trấn về thì chúng vẫn là một đám gà con lông xù, Hạ Tam Nha đã bắt đầu nuôi nấng chúng nó từ lúc ấy, cô bé rất yêu quý những con gà đó, mỗi ngày đều chạy tới chuồng gà ôm từng con lên một lúc, mỗi con gà đều được cô bé dùng sâu nuôi cho béo mỡ màng.
Mỗi ngày chị Hạ đều có thể nhặt được hai ba quả trứng, trắng hồng tròn xoe, thi thoảng chị ấy sẽ đập một quả để nấu bát canh trứng cho bà nội bổ sung dinh dưỡng, số trứng còn chị đều tích cóp lại, bao giờ góp được nhiều thì bảo em trai mang đến cung tiêu xã đổi tiền.
Đối với gia đình khó khăn này mà nói, gà mái không khác khi kho vàng, trứng gà dùng để đổi lấy tiền là một khoản thu rất quan trọng. Nếu không phải công xã có quy định mỗi nhà chỉ có thể nuôi nhiều nhất ba con gà, thì nhất định ba chị em chăm chỉ nhà này sẽ nuôi mười mấy hai mươi mấy con gà.
Hạ Tam Nha hé miệng nói: “Hôm nay an hem muốn lên thị trấn đổi trứng gà lấy tiền.”
Triệu Lan Hương nói: “Phải không? Đúng lúc chị cũng phải đi lên thị trấn có chút việc.”
Cô làm xong công việc buổi sáng, thì dứt khoát xin nghỉ. Đại đội trưởng Lý Đại Lực mắt nhắm mắt mở cho qua, nhường phần việc Triệu Lan Hương đang làm sang cho Chu Gia Trân, dù sao không làm việc thì sẽ không có công điểm.
Triệu Lan Hương không biết có thể chạm mặt Hạ Tùng Bách hay không, bất có điều hiển nhiên khi cô về đến nhà họ Hạ, thì chị Hạ nói anh đã đi từ lâu rồi.
Triệu Lan Hương lấy một tờ tiền từ trong túi xách ra, tiện tay cầm thêm cả một cái rổ nữa rồi đi ra ngoài. Lần này lên thị trấn cô không bảo Chu Gia Trân đi cùng, bởi vì cô dự định làm một việc quan trọng.
Khi vào trong thị trấn trên đường đi cô đều chú ý tìm xem chợ đen ở đâu, cô mua quả dương mai tươi bán ở quán ven đường, rồi mịt mờ hỏi thăm nơi nào có thể mua được lương thực.
Ánh mắt thật thà của anh nông đân lập tức trở nên cảnh giác, vội vàng xua tay: “Đồng chí, cô hỏi yêm thế sao yêm biết được!”
“Chị dâu nhà tôi mới vừa sinh một thằng nhóc, người vô cùng ít sữa, ba mẹ tôi muốn cho chị ấy ăn đầy đủ hơn một chút.” Triệu Lan Hương nói.
Anh nông dân bỏ mũ xuống, cẩn thận quan sát Triệu Lan Hương vài lần.
Cái cô gái này ăn mặc rất đẹp, một chiếc áo sơ mi hoa ô vuông, tóc tết thành hai bím tóc buông xuống, chân đèo một đôi giày da màu đen, nói tiếng phổ thông câu chữ rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế, nhìn qua đúng là một học sinh.
Triệu Lan Hương móc tiền ra mua hết số dương mai còn lại của anh ta, rồi buồn bã nói: “Không mua được trứng gà cũng mua không được thịt, thôi mua thêm chút dương mai về để chị ấy khai vị vậy…… Tôi có thể bỏ tiền ra mua lương thực, lương thực không cần phiếu thì mấy đồng tiền một cân?”
Anh nông dân thật thà kín miệng kia cuối cùng cũng bị cô cạy miệng, anh ta chỉ cho cô đi đến một cái ngõ nhỏ.