Khi cô đi đến cửa hàng lương thực, thì trước cửa hàng bán lẻ đã có hai hàng đang xếp dài như hai con rồng.
Thịt heo, thịt gà thịt vịt… đều là những thứ người ta tranh cướp nhau, sẽ bán hết rất nhanh, đến lượt cô mua thì chỉ còn lại có lòng heo, móng heo, còn có lòng, đầu, gan, chân gia cầm linh tinh thôi.
Những thứ nội tạng xương cốt này ăn không ngon, nên mọi người đều không thích ăn, nhưng Triệu Lan Hương lại không chê. Những bộ phận đó trong mắt cô tất cả đều là đồ tốt, giá trị không kém thịt mỡ chút nào, chẳng qua do hiện giờ mọi người thiếu dầu muối tương dấm gia vị, nên không có cách nào biến chúng thành món ăn ngon mà thôi.
Cuối cùng Triệu Lan Hương cướp được hai cân thịt nạc, hai cân móng heo. Gan gà vịt, đầu, chân linh tinh cô không bỏ sót thứ nào, cô cười tủm tỉm thu hết vào trong túi. Những phiếu thịt cô mua từ nhà buôn kia còn chưa kịp nóng túi, đã nhanh chóng tiêu hết.
Người bán hàng ở cửa hàng lương thực không khỏi quan sát cô gái xa hoa hào phóng này, còn nhìn cô thêm vài lần nữa.
Triệu Lan Hương ho nhẹ giải thích một tiếng: “Tôi là nhân viên mua sắm mới của nhà ăn, chuyên môn phụ trách thu mua các loại thịt.”
Triệu Lan Hương nói xong câu đó thì mới xua tan nghi ngờ của người bán hàng, phải biết rằng có đôi khi người thành phố còn ăn không thoải mái bằng nông thôi, quy định mỗi người mỗi tháng chỉ có nửa cân đến một cân thịt heo, số lượng thịt mà Triệu Lan Hương mua bằng số lượng của người bình thường cả năm, muốn không khiến người khác chú ý cũng khó.
Triệu Lan Hương bỏ thịt vào trong giỏ tre rồi lén lút rời khỏi hàng dài đang xếp rồng rắn, Cô nháy mắt ra hiệu với Hạ Tùng Bách đang đứng ở đầu ngõ.
Vì không muốn người khác chú ý, nên Triệu Lan Hương không đi ô tô, mà chọn cách đi bộ về thôn Hà Tử, còn cố ý chọn đường núi xa xôi để đi.
Sống trong thời đại không được tự do mua bán này, ngoài số định mức tự sản tự tiêu ra, số lương thực còn dư lại dùng để mua bán, tất cả đều coi như hành vi đầu cơ trục lợi. Đầu cơ trục lợi là rất hành vi nguy hiểm, nếu như bị bắt được sẽ dựa theo tình tiết nặng nhẹ để phán xử, nhẹ thì bị bắt đi lao động cải tạo nặng thì phải ngồi xổm trong tù, cô không muốn vì kiếm tiền mà mất cái mạng nhỏ này.
Triệu Lan Hương đi bộ mười dặm, cuối cùng cũng về đến thôn Hà Tử trước khi mặt trời xuống núi.
Đôi mày đen rậm rạp của Hạ Tùng Bách vẫn nhíu chặt từ lúc ở chợ đen ra về, chưa từng thả lỏng ra.
Anh đi theo đuôi thanh niên trí thức Triệu “To gan lớn mật” này, dọc đường đi thấy cô cẩn thận đi vòng đường núi, lại còn hái thêm chút rau dại che kín cái rổ ngụy trang thành người đang đi đào rau dại, thì sắc mặt căng thẳng của anh mới dễ nhìn hơn một chút.
Nếu như cô bị tóm được, thì nhà họ Hạ anh cũng khó thoát được tội “Đồng lõa”, trong lòng Hạ Tùng Bách âm thầm giải thích với bản thân về hành động đi sau thanh niên trí thức Triệu bằng lý do ấy.
Triệu Lan Hương cũng không biết tâm lý phức tạp của người đàn ông lúc này đã bắt đầu nghĩ lung tung, sau khi về đến nhà cô chui thẳng vào phòng chất củi, bắt đầu bận rộn công việc của mình.
Tay chân cô nhanh nhẹn rửa sạch hết đống thịt mua về, rồi chọn riêng thịt gà thịt vịt ra, sau đó cắt lát gừng, hành, tỏi, rồi cho thêm rượu, gia vị, muối ăn ướp lại. Thời gian ướp món này rất dài, phải đợi đến trưa ngày hôm sau mới có thể ngấm hết gia vịt. Cô tìm một chiếc bình gốm xếp thịt ướp vào trong đó rồi cất đi, tiếp theo cô bắt đầu điều chế nước dùng.
Cô muốn làm món chân vịt muốn nổi tiếng khắp trời nam đất bắc đời sau, hươngvị rất độc đáo, vô cùng hấp dẫn người khác.
Năm đó do cô và chị Hạ đều thích đồ ăn ngon, cho nên ông chồng già nhiều tiền nhà cô đã vung tay tài trợ cho một tiết mục mỹ thực một khoản vốn lớn. Triệu Lan Hương thường xuyên được mời làm giám khảo khách quý, tổ tiết mục tìm tòi các món ăn ngon đặc sắc trong dân gian, tên gọi là tìm lại những món ngon đã thất truyền. Cô dựa vào tiết mục này kiếm được rất nhiều thứ tốt, đi theo từ số đầu tiên đến số cuối cùng, cô góp nhặt được một đống công thức nấu ăn ngon.
Các món ăn chính và các món dân gian đặc sắc, chỉ cần món nào khiến cô cảm thấy có hứng thú, ăn vào thấy ngon, thì cô đều tự mình thử làm một lần. Không ngờ rằng thú vui lúc nhàn rỗi của cô lúc ấy, hiện giờ lại trở thành tay nghề tốt nhất giúp cô kiếm sống.
Triệu Lan Hương lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái đối với thế sự vô thường.
Cô cho bát giác, tam nại, vỏ quế, thì là, thảo quả, đinh hương, sa nhân, hoa tiêu, đậu khấu, bài thảo, hương diệp … hơn 30 loại gia vị nấu thành một nồi nước dùng, sau khi nấu xong thì để lạnh rồi đợi đến ngày mai cho vào chân vịt ướp là xong.
Sau khi làm xong hết mấy việc này, thì trong phòng bếp nhà họ Hạ đã tỏa ra một mùi hương không thể tưởng tượng nổi, mùi của hương liệu trong đó còn trộn lẫn một chút hương vị ngọt ngào của thịt.
Tuy rằng nhà cũ nhà họ Hạ nằm ở một chỗ tương đối hẻo lánh, nhưng gần đó cũng có vài nhà khác. Lúc Triệu Lan Hương nấu ăn, cô cố ý đóng cửa sổ lại, còn đặt thêm một chậu than củi để hút mùi nữa. Sau khi làm xong món chân vịt muối cô đi ra ngoài hít thở không khí một chút, phòng chữa củi bị đóng cửa sổ lúc này đang nóng như bếp lò vậy, làm cô đổ đầy mồ hôi, từng sợi tóc đen nháy dính sát vào khuân mặt khiến cô không thoải mái.
Cô mới vừa đẩy cửa ra ngoài, thì trông thấy Hạ Tam Nha đang chảy đầy nước miếng.
Triệu Lan Hương cười tủm tỉm móc từ trong túi một viên kẹo mạch nha ra đưa cho cô bé: “Ăn đi.”
Kẹo này là do cô tiện đường đi lên thị trấn thì mua về cho trẻ con trong nhà, Hạ Tam Nha thích ăn ngọt, nhưng mà lớn bằng này rồi cũng chưa được ăn mấy lần.
Đôi mắt đen láy của Hạ Tam Nha long lanh giống như đang phát sáng vậy, cô bé nhận lấy viên kẹo, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn về phía phòng chất củi, lúc này phòng chất củi cũ nát của nhà họ Hạ nghiễm nhiên đã trở thành thiên đường mà cô bé hướng đến. Cô bé đã ngửi thấy mùi hương từ cửa tràn ra, nên nước miếng không nhịn được mà ứa ra khỏi miệng, yết hầu thi thoảng lại nuốt nước miếng một cái.
Triệu Lan Hương nhìn dáng vẻ vừa đáng yêu lại vừa đáng thương này của cô bé, trái tim không khỏi mềm ra.
Cô nói: “Đêm nay có món chân giò heo, yên tâm đi, không thiếu phần của em đâu.”
Nói xong cô véo mũi cô nhóc một cái, khóe môi không tự giác khẽ cong lên. Đồ ăn do mình nấu được người khác thích, đây chính là sự tán thưởng lớn nhất đối với cô.
Tuy rằng…… Rất có khả năng vì từ trước đến giờ cô bé chưa từng được ăn món ngon nào, nên mới chỉ ngửi thấy một chút mùi thơm dễ ngửi thì đã không chịu nổi rồi
Có điều cũng không sao…… Cô sẽ những gì mình học được đời trước, đem hết cho cô bé, nuôi cô bé gầy yếu đáng thương này trở thành một cô nhóc mập mạp.
Triệu Lan Hương không yên tâm lắm sợ mùi hương trong phòng chứa củi vẫn bay ra ngoài, nên cô lại quay về phòng lấy thêm một chút than củi ra đập nhỏ rồi rải lên trên mặt đất, sau đó lại bịt bình đựng nước dùng kín mít lại.
Chờ đến khi mùi hương đã tan đi gần hết cô mới bắt đầu hầm móng heo, móng heo hầm ngũ vị hương không cần nấu phiền phức như nước dùng để muối chân vịt, món móng heo hầm ngũ vị hương mấy ngày hôm trước cô nấu vẫn chưa đầy đủ hương liệu. Lần này cô càn quét khắp một vòng ở chợ đen đã kiếm được đầy đủ gia vị còn thiếu. Món móng giò đêm nay sẽ càng thơm ngon hơn!
Sau khi Hạ Tùng Bách về đến nhà thì anh đi chẻ củi gánh nước, làm hết việc vặt trong nhà rồi, sau đó mới có thời gian rảnh rỗi để nghĩ đến chuyện của thanh niên trí thức Triệu “Không an phận” trong nhà kia.
Khi anh ngửi thấy mùi hương tràn ra từ cửa sổ phòng chứa củi kia, lại trông thấy Hạ Tam Nha đang vui vẻ thỏa mãn cắn thịt ăn, thì trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia phức tạp, u ám.
Trong lòng anh từng xuất hiện vô số cách để khiến cô gái kia yên phận, những ý nghĩ đó vẫn luôn dày vò anh suốt quãng đường về, nhưng giây phút này khi trông thấy cảnh tượng như vậy, Hạ Tùng Bách lại dao động.
Những năm gần đây bọn họ thành thành thật thật yên phận làm nông dân, không dám phá hoại quy định, không dám làm chuyện xấu, nhưng ông trời đã bao giờ buông tha cho bọn họ? Đã bao giờ để bọn họ sống yên ổn chưa?
Chưa từng có, từ khi anh hiểu chuyện đã nghe thấy những lời chế nhạo của những người chung quanh chưa bao giờ ngừng lại, những lời đồn đãi, những lời ác ý bủa vây cuộc sống của anh. Anh bị đóng dấu ấn của người xấu, anh cảm kích tổ chức đã không hoàn toàn vứt bỏ nhà anh, cho nhà anh có cơ hội hối cải để làm người tốt. Nhưng mà chỉ cần anh còn sống một ngày, thì người nhà họ Hạ của anh sẽ phải sống chui lủi, dấu ấn trên người anh kia vĩnh viễn không bao giờ xóa sạch được…
Tình trạng đã kém đến mức như vậy rồi, còn có điều gì có thể khiến nó trở nên xấu hơn nữa được sao?
……
Buổi tối chị Hạ vội vàng bước vào chuồng bò của đại đội, khi đến bên cạnh giếng rửa tay chị mơ hồ ngửi thấy mùi thịt tràn ngập trong không khí. Chị suy nghĩ một lát rồi khẳng định chắc chắn là thanh niên trí thức Triệu lại mua thịt heo về nấu thức ăn ngon, ai! Đêm nay nhất định không thể lại ăn thịt của cô ấy nữa, cô đã ăn chực người ta nhiều thứ như vậy rồi. Nhưng mà cô lại không thể lấy ra được thứ nào đáng giá để trả lại cho cô ấy cả! Chị cả Hạ cực kỳ xấu hổ.
Nhưng mà ngay sau đó sự thật chứng minh chị Hạ tự mình vả mặt mình bành bạch.
Triệu Lan Hương vừa nhìn thấy chị Hạ, đã nhiệt tình kéo chị đến phòng chứa củi. Cơm gạo trắng nõn thơm mềm được xới vào trong bát, trên mỗi bát cơm còn được rưới lên một tầng nước thịt thơm ngào ngạt, móng heo đã được hầm chuyển thành màu mã não nhìn rất mềm mại ngon miệng. Triệu Lan Hương không nói gì cả, mà trực tiếp gắp một miếng chân giò heo mềm mại nhét vào trong miệng chị ấy.
“Ăn ngon chứ? Tam Nha ăn cơm rưới nước sốt này đã ăn hết hai bát cơm đó.”
Chị Hạ chỉ cảm nhận được một mùi hương nồng đậm đang lan tràn trong miệng, đầu lưỡi hàm răng phối hợp cực kỳ ăn ý không nghe chị ấy sai sử, không tự chủ được bắt đầu nhai nuốt. Có niềm vui sướng phảng phất dâng lên giống như chị chưa bao giờ được hưởng thụ qua vậy, ngọt ngào mềm mại ăn ngon đến mức khiến chị mất hết cả lý trí, tay chân chị bắt đầu không nghe lời mình nữa mà đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bát cơm lên, há mồm to ăn cơm ăn thịt rất sảng khoái.
Ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng thứ hai, cuối cùng một bát cơm đầy đã trông thấy đáy, cảm giác thỏa mãn truyền đến từ cái bụng no kềnh, khiến chị Hạ đột nhiên tỉnh táo lại…