Người trong thôn đều vô cùng hâm mộ người nhà họ Hạ!
Từ khi nữ thanh niên trí thức Triệu từ thành phố xuống rồi vào ở trong nhà họ Hạ, rõ ràng người nhà họ Hạ đã được thơm lây không ít, thích ăn thịt có thịt, thích lương thực có lương thực. Vốn dĩ ban đầu mấy người đó đều gầy gò giống như dân chạy nạn Châu Phi hiện giờ đã béo lên không ít, nghiễm nhiên trở thành "người Châu Âu" trong thôn rồi.
Cả đám dân lao động đều làm việc mệt như chó, kết quả khi về đến nhà người ta được ăn cơm ngon canh ngọt, còn bọn họ thì phải ăn cơm độn khoai lang, ăn nhiều đến mức da mặt cũng tái như vỏ khoai lang rồi. Hơn nữa ăn loại này vào còn mang theo mùi nữa, đối lập khác biệt như vậy càng khiến cho người ta khó chịu hơn.
Ngày nào bọn họ cũng phải ngửi mùi thức ăn thơm ngon ấy nhưng lại không thể mặt dày mày dạn đến nhà ăn chực được. Ai bảo trước đây khi đấu tố nhà họ Hạ bọn họ là quân chủ lực chứ, dù đã qua nhiều năm rồi, nhưng quan hệ vẫn chưa từng tốt lên.
Muốn đến ăn chực sao?
Bọn họ còn muốn giữ thể diện, bọn họ đều là người thuộc thành phần gia đình tốt, sao có thể vì miếng ăn mà cúi đầu trước những người xấu kia được?
Cho nên bọn họ chỉ có thể đóng chặt cửa nhà mỗi lúc ăn cơm, mở rộng trí tưởng tượng của mình, coi khoai lang đậu tương trong bát trở thành cơm trắng với thịt, rồi vui vẻ ngửi mùi thịt trong không khí ăn hết bữa cơm.
Haiz, không biết thanh niên trí thức Triệu kia đang nấu món gì nữa, sao lại thơm như vậy, ngày nào cũng thấy thơm. Nếu thanh niên trí thức Triệu mà đến ở nhà mình thì có phải tốt không! Dựa vào đâu mà nhà họ Hạ thuộc thành phần xấu kia lại có thể thơm lâ, trong khi bọn họ chẳng được ké lấy một miếng nước.
Kết quả có một ngày khi Hạ Tùng Bách đến làm việc giúp Triệu Lan Hương, đã bị người cùng đội bắt gặp. Sau đó dường như những người này đã tìm ra được điểm yếu, suốt ngày xói mỉa mai, mọi lúc mọi nơi đều có thể nghe thấy mấy lời chua loét ấy.
Chị Hạ không nghe thấy gì nên cực kỳ thanh tịnh, chị ấy bị điếc cho nên dù người khác có đứng trước mặt chị gào rách cả cổ họng chị ấy cũng không nghe thấy. Nói luyên thuyên trước mặt chị ấy hoàn toàn lãng phí sức lực, ăn no rỗi việc.
Chỉ đáng thương cho Hạ Tùng Bách, anh bị người ta "chăm sóc" rất kỹ, lỗ tai chưa bao giờ được yên ổn cả.
"Cô gái nhỏ xinh đẹp, lại để chó ăn thịt, lại cho chó chăn ấm.."
"Câm miệng." Hạ Tùng Bách lạnh lùng nói, giọng anh khàn khàn đầy uy hiếp.
Người nọ thấy thế càng vui vẻ hát lại một lần trước mặt Hạ Tùng Bách, người làm bài vè này là tên Vương Lại Tử, vừa nghèo vừa thôi thôi, hơn ba mươi tuổi rồi vẫn chưa lấy được vợ, mỗi khi anh ta nghe thấy tin đồn gì liên quan đến chuyện nam nữ, anh ta lại bắt đầu hưng phấn, trong đôi mắt đục ngầu tỏa ra tia sáng khác thường.
Người đứng ngoài nghe anh ta hát đều cười nhạo ha ha.
"Nhà của thằng Hạ từ lâu rồi chỉ còn mỗi hai căn phòng rách nát, ngay cả kẻ trộm cũng không thèm vào. Không tự soi mình vào nước tiểu mà xem, bản thân có xứng với cô gái thành phố có văn hóa như người ta hay không..."
Thấy mọi người cười to, Vương Lại Tử càng đắc ý, anh ta rung đùi hát ngâm nga, Hạ Tùng Bách tức giận vung nắm đấm qua, ngay lập tức Vương Lại Tử cảm thấy như có một đống sao trời đang bay quanh đầu mình.
Hôm ấy, Triệu Lan Hương không thấy Hạ Tùng Bách đến đào mương giúp mình.
Khi mặt trời sắp xuống núi rồi, Triệu Lan Hương mới thấy Hạ Tam Nha nước mắt nước mũi ròng ròng chạy đến tìm mình: "Chị Hương, có thể đến xem cho anh trai của em không, anh ấy chảy rất nhiều máu."
Hạ Tam Nha chỉ tay về một hướng, vừa nói nước mắt vừa rơi xuống. Triệu Lan Hương lập tức ném cái xe đẩy nhỏ ra, rồi vội vàng chạy đến chỗ Hạ Tùng Bách làm việc. Khi đến nơi, cô trông thấy một bãi máu ở chỗ này, ngay lập tức máu trong người cô giống như bị đông lại, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, cô kéo một người gần đó đến hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi hỏi rõ chân tướng sự việc, cô lại vội vàng chạy về nhà họ Hạ, vội vàng đẩy cửa phòng của Hạ Tùng Bách ra. Trong ánh sáng lờ mờ, cô trông thấy người đàn ông đang nằm sấp trên giường, anh đắp chăn chỉ để lộ ra cái đầu với mái tóc ngắn đen nhánh, trong không khí tràn ngập mùi dầu thuốc nồng nặc cay mũi.
Triệu Lan Hương đến gần, khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, ngay lập tức nước mắt trào ra.
Cô tỏ vẻ không biết gì hỏi: "Này, gần đây bận quá tôi còn chưa kịp hỏi, chân của anh đã đỡ chưa?"
Triệu Lan Hương xốc cái chăn mỏng trên người anh ra, sau đó quan sát vết thương từ đầu đến chân anh, trước lồng ngực có một mảnh máu ứ đọng rất nhiều chỗ đã bị đánh thâm tím, tụ máu, trên lông mày sắc bén của anh cũng có một vết sẹo, máu tươi vẫn đang chảy xuống gương mặt anh, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Cô nhẹ nhàng dùng tay đè lên da anh.
Ngay lập tức người đàn ông đã kêu aa..., Triệu Lan Hương nói: "Đáng đời, cần gì phải đánh nhau?"
Hạ Tùng Bách nhíu mày, anh đau đến mức liên tục rên rỉ, cũng không biết lúc ấy đầu óc anh đang nghĩ gì nữa, mà thản nhiên nói: "Nói lung tung, phải dạy dỗ."
Triệu Lan Hương tìm một đống thuốc từ trong phòng mình đến, cô dùng rượu cồn rửa miệng vết thương cho anh, sau đó bôi thuốc cuối cùng mới nhẹ nhàng nói: "Họ không nói lung tung."
Thuốc mỡ mát dịu nhẹ nhàng an ủi vết thương đang nóng rát, anh đau đến mức dường như đã mất hết cảm giác rồi. Hạ Tùng Bách đang rên rỉ, nghe thấy cô nói thế bỗng nhiên ngừng lại, lúc này anh mới có thể nghĩ đến việc, cô gái này đã cúi người ngồi xuống bên cạnh anh từ bao giờ, từ bao giờ cô đã cúi người xuống cẩn thận xoa thuốc lên ngực của anh, tư thế của cô bây giờ giống như đang ngồi trong vòng tay anh vậy, rất không thíc hợp.
Khoảng cách giữa hai người rất gần nhau, gần đến mức anh có thể hít thở không khí từ trong miệng cô thở ra, bàn tay không bị thương đã nhẹ nhàng dán lên gương mặt mềm mại của cô, cả căn phòng rất yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ khiến người ta sinh ra cảm giác nhạy cảm. Thậm chí giữa mùi thuốc gay mũi nồng nặc anh còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng của cô.
"Gì, cái gì?"
Hạ Tùng Bách giống như bị bỏng, lúng túng rụt tay mình lại.
Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Anh ta không nói lung tung."
Nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh trong suốt như hồ thu của cô, vừa dịu dàng lại vừa quyến rũ, Hạ Tùng Bách nheo mắt, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch.
Cô nở nụ cười, rồi cầm lấy cái tay đang rụt về của anh, cơ thể mềm mại càng dựa sát vào anh hơn. Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy cánh môi mình ẩm ướt, đầu óc đột nhiên trống rỗng, cả người giống như bị sét đánh, cơ thể nỏng hổi như nham thạch, chỉ muốn nổ tung.