"Ăn cái gì mà ăn, lẽ nào quan trọng bằng việc Út bảo nhà tôi đi học hả?"
"Nếu như nó thi đậu trung học, sau này có thể để thằng ba tìm giúp nó một công việc ở trong huyện thành."
Bà nhìn Tống Sở trìu mến, càng lúc càng cảm thấy hài lòng, "Út bảo nhà ta vừa nhìn là giống như phải làm người thành phố rồi."
Trong lòng Tống Hữu Phúc đang nghĩ, bà thôi đi, con gái có tính khí ngang ngược lại lười biếng như nó, lại còn làm người trong thành phố, đừng để đi làm được vài ngày bị trả về là đã cảm tạ trời đất rồi.
Chẳng qua ông cũng không dám nói ra, cười nhạt: "Được, hai người nói thế nào thì cứ làm thế đó."
Dù sao ông cũng không quản nổi bà vợ và cô con gái nhỏ nữa.
La Thu Cúc vừa nghe thấy lời cha chồng, sợ là trong nhà lại để cho cô út tiếp tục đi học, vậy chính là lãng phí số tiền đáng lẽ phải để lại cho con trai của cô ta.
Vì thế ở dưới gầm bàn bèn ra sức véo anh cả Tống một cái, bảo anh ta nói chuyện.
Anh cả Tống len lén nhìn nhìn ánh mắt của vợ mình, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ hung hăng của người mẹ không thể dây vào, cuối cùng rụt cổ lại lựa chọn cúi đầu làm con chim cút, khiến La Thu Cúc tức giận không thôi.
Chỉ có điều cô ta vẫn chưa nghĩ ra phải làm thế nào để bới tung chuyện này lên, Tống Sở đã lên tiếng trước rồi, "Mẹ, huyện thành có gì tốt đâu chứ, sau này con muốn trực tiếp thi lên đại học đi Kinh Đô kìa."
"Đến lúc đó sẽ đưa mẹ và cha đón lên Kinh Đô dưỡng lão.” Cô vừa cười vừa nói.
Trái tim Đường Phụng đều muốn tan chảy, quả nhiên vẫn là con gái có tấm lòng hiếu thảo nhất, "Út bảo của mẹ thông minh như vậy, chắc chắn có thể thi đậu lên đại học, mẹ và cha con cũng trông cậy được vào con rồi."
"....." Mấy người anh cả Tống nhích nhích khóe miệng, cái gì gọi là chỉ trông cậy được vào em gái, xem bọn họ không tồn tại à?
Tống Hữu Phúc nghe thấy lời của Tống Sở cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu, xem ra bình thường yêu quý đứa con gái không uổng phí, liền nghĩ ngợi hình như có chút không đúng, "Bây giờ không phải đều không thể thi lên đại học hay sao?"
"Vậy không phải có Đại học Công Nông Binh à, đợi ngày mai tôi đi tìm anh trai hỏi một chút, bảo anh ấy xem xem có thể giúp Út bảo tìm cách không." Đường Phụng đối với con gái bà chính là sự tin tưởng hết mực, dù sao vậy là tốt nhất rồi, đại học Công Nông Binh cũng được.
Những người khác thật sự không có lời nào để nói, em gái như thế này, làm sao có thể đậu vào đại học Công Nông Binh, nếu như bác cả dám làm như vậy chắc chắn sẽ bị người ta tố cáo.
"Mẹ, đậu Đại học Công Nông Binh không thú vị." Tống Sở quăng nồi cho Cố Việt, "Hôm nay con nghe thanh niên trí thức Cố nói, qua hai năm nữa kỳ thi tuyển sinh rất có thể sẽ được khôi phục rồi, vậy nên con muốn tự học sách giáo khoa tuyển sinh, đợi đến lúc khôi phục thì đi thi đại học."
Cô biết rất nhiều phương pháp điều chế thuốc, nếu cứ như thế này lấy ra, cô lại chưa từng học qua, nhất định sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Đường Phụng biết Cố Việt là từ Kinh Đô tới, cũng không hề nghi ngờ lời này, cười nói: "Vậy thì tốt, con cứ ở nhà ôn tập sách giáo khoa cho tốt thôi, đến lúc đó thì thi một trường đại học."
Thôn bọn họ còn chưa hề có người nào là sinh viên, ba đứa con trai học sinh trung học của bà đều là bằng cấp cao nhất rồi, đến khi con gái cưng của bà thi đậu đại học, khẳng định làm cho những người trong thôn hâm mộ chết đi được.
La Thu Cúc bĩu môi, cô ta mới không thèm tin cô út có khả năng đậu một đại học nào, chẳng qua là tìm cái cớ để không làm việc thôi.
"Cũng không biết đến khi nào mới có thể thi đại học, em vẫn cứ ở nhà ôn tập?" Cô ta nhịn không được mà hỏi.
Tống Sở biết suy nghĩ của chị dâu cả, vốn là bản thân cô cũng không muốn ở nhà không làm gì hết, dựa vào gia đình nuôi sống như thế này.
"Mẹ, ngày mai con nói chuyện với cậu, để cậu ấy sắp xếp cho con bắt đầu làm việc."
Lời này của Tống Sở vừa nói ra, ngoại trừ Đường Phụng, những người trong nhà đồng loạt nhìn cô mang theo vài phần không thể tin nổi.
Con gái/ em gái/ cô út vậy mà lại chủ động muốn đi làm việc, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây à?