Mặc dù bọn họ không đi đi lại lại trong thôn, nhưng danh tiếng của Tống Sở quá là vang dội, thêm cả dung mạo của bản thân quá xuất chúng nên rất dễ nhận ra.
“Cái liềm này là cháu ném?” Ông ấy hoàn hồn nhìn Tống Sở.
Tống Sở vừa đi vừa cười đáp: “Không thì sao?”
“Cảm, cảm ơn cháu!” Triệu Địa nuốt nước bọt, nữ đầu gấu của thôn quả là lợi hại, Trước đây nghe nói sức cô rất khỏe, chẳng ngờ rằng đã đạt đến mức độ khỏe thế này.
Chiếc liềm vừa ném ra đã có thể chặt đứt đầu trăn, đây là lần đầu tiên ông ấy thấy trong đời.
Tống Sở đi đến, cầm nắm cỏ bên cạnh chiếc lềm lau đi máu bên trên, đưa tay ra nâng mình con trăn lên.
Thu hoạch hôm nay đúng là không tồi, một con trăn béo thế này có thế dùng để nấu súp trăn, ăn được mấy bữa luôn.
“Đồng chí Tống, cháu muốn nhặt về ăn sao?” Triệu Địa nhìn cô dùng một tay nhẹ nhàng kéo con trăn dài hơn 6 mét trong tay, trong lòng không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Con gái nhà ai mà gan lớn thế? Cũng chỉ có đầu gấu thôn Tống thôi, con trăn này đủ to để có thể nuốt người đó.
Tống Sở gật đầu: “Đúng vậy, con trăn này đã chết rồi, không ăn thì lãng phí lắm.”
Sau đó cô nhìn người đàn ông trung niên có phần nhếch nhác: “Chú cũng muốn chia trăn?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên có hơi không tự nhiên chỉ vào đầu con trăn trên đất nói: “Đó là cháu đánh thì đương nhiên là thuộc về cháu rồi, chỉ là chú có thể nhặt một chút không?”
Trong nhà bọn họ có người bị bệnh, rất cần được bổ sung dinh dưỡng, cái đầu trăn này thì khá dài, có thể lấy được không ít thịt để ninh.
Tống Sở vô tư nói: “Cái đó cháu không cần, các chú cầm lấy đi.”
“Các chú là người sống ở chuồng bò(1)?” Cô nhìn người người đàn ông trung niên quay người lại đỡ cụ già ngã xuống đất, rồi mới mở miệng hỏi.
(1)Chuồng bò: vốn là từ cùng để chỉ chuồng nuôi gia súc, trong thời kì cách mạng văn hóa thì thường chỉ nơi giam giữ những người bị hại. Mượn cớ cách ly thẩm tra những người bị hại như hồng vệ binh để giải thích vấn đề lịch sử, vấn đề công việc vân vân và cải tạo tư tưởng của họ, vì những người này bị hiểu lầm là đầu trâu mặt ngựa, tên cũ là chuồng bò.
Triệu Địa trả lời: “Đúng.”
“Sau các chú lại vào sâu trong núi thế? Còn đưa người già theo nữa.” Tống Sở nhìn hai người sức yếu như gà, vào trong rừng già núi sau rất dễ gặp phải nguy hiểm.
Triệu Địa đáp: “Chuồng bò nhà chú có người bị bệnh, chỉ có thể lên núi hái thuốc về đun, không hiểu thế nào mà các chú đi xa thế. Vừa đào được một cây thuốc, ai mà biết được lại làm kinh động bụi cỏ của con trăn nên nó đuổi bọn chú.”
“Hóa ra là thế, vậy các chú tìm thấy thuốc chưa?” Tống Sở ngửi thấy mùi thuốc trên người ông lão mà ông ấy đỡ dậy, đoán là người ở trước mặt đây là một thầy thuốc.
Lúc này Triệu Địa mới nhớ ra: “Tìm thấy rồi, cũng là vì đi tìm vị thuốc cuối cùng mà đi sâu vào trong, nhưng mà vừa nãy gặp phải con trăn nên chú bỏ vào gùi rồi.”
Triệu Địa quay người chỉ về một hướng: “Ở đó đó, cảm ơn cháu.”
Tống Sở đi đến phía trước hơn 10 mét thì nhìn thấy cái gùi vút trước bụi cỏ, bên trong vẫn còn không ít thảo dược, cô cầm lấy rồi quay lại.
“Các chú xuống núi với cháu đi.” Nhìn thấy hai người như thế, nếu như lại gặp phải động vật nguy hiểm như thế nữa thì không thoát nổi đâu.
Triệu Địa vui mừng, vội vàng nói: “Cảm ơn, rất cảm ơn cháu.”
Ông ấy đang nghĩ xem làm sao để đi ra, vì nãy giờ cứ cắm đầu tìm thuốc, ông ta không nhớ hướng đi vào. Nếu như gặp phải thú hoang thì bọn họ xong đời rồi.
“Đồng chí nhỏ, ban nãy thực sự cảm ơn cháu.” Ông Lộ được Triệu Địa đỡ giờ mới hoàn hồn, hình như ban nãy bị dọa sợ rồi.
Tống Sở cười nhẹ: “Không sao, cháu thích giúp người làm niềm vui mà.”
“…” Đầu gấu của thôn hay ăn lười làm, chuyên môn bắt nạt người khác thì sao?
Xem ra lời đồn không phải là sự thật rồi, đây rõ ràng là một cô gái nhiệt tình giúp người mà.
Tống Sở nhặt cái đầu rắn ở dưới đất lên, đặt vào gùi của bọn họ, rồi vác cả lên vai mình. Vừa chuẩn bị đi thì bỗng nhiên nhìn thấy một cái cây mọc cách đó không xa, hai mắt sáng lên.