Tống Sở không để ý đáp: “Học vụng học trộm là được mà, tình trạng như hiện nay rồi một ngày nào đó sẽ thay đổi thôi.”
“Trước tiên thì chú chưa cần đồng ý, phải xem nhận thức sau này của anh ấy đã.”
Cô ngập ngừng nói: “Cuộc sống chuồng bò của các chú không dễ dàng gì, nếu như chú có dạy anh hai cháu nghề bếp, cháu có thể giúp bọn chú cải thiện điều kiện ăn uống, chú thấy thế nào?”
Triệu Địa yên lặng trong chốc lát, một lúc sau mới thở dài: “Được, vậy cháu bảo cậu ấy tới học trộm đi, chú cũng không nhận người theo học, nhưng chỉ cần cậu ấy chắc chắn muốn học thì chú sẽ dạy.”
Dù có nói thế nào thì Tống Sở cũng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, phần ân huệ này phải trả.
Hơn nữa ông ấy biết cậu cả của Tống Sở là đại đội trưởng, có tiếp xúc riêng với bọn họ mà bị phát hiện chắc cũng không phải vấn đề quá lớn.
Thêm cả cuộc sống chuồng bò khổ cực, ăn uống quá kém, sức khỏe của mấy người nhà trong nhà tổn hại rất nhiều rồi, vô cùng thiếu hụt dinh dưỡng.
May là năm nay sau khi Cố Việt đến đây là thanh niên tri thức, thì vụng trộm đưa đồ ăn và thuốc, nếu không thì trong nhà đã có người không ổn rồi.
Tống Sở gan lớn sức khỏe, chỉ cần thỉnh thoảng đưa chút thức ăn mặn đến chuồng trâu, giúp đỡ cải thiện cơm nước cũng được rồi.
Ông ấy không muốn làm trái lại nguyện vọng không nhận người theo học mà mình đã nói, nhưng cũng có thể vô danh vô phận mà dạy trước đã. Dù sao thì bây giờ gia vị rau thịt gì đó đều không có đủ, thôi thì dạy nấu chút đồ ăn thường ngày, không làm sao cả.
“Được, cứ quyết định vậy đi.” Tống Sở phát hiện hôm nay lên núi thu hoạch được không ít, không chỉ có thịt ăn, phát hiện ra dầu chè, mà còn tìm được một người thầy cho anh hai.
Còn anh hai Tống có bằng lòng học nghề bếp không thì điều này không cần suy nghĩ. Không bằng lòng thì chắc chắn sẽ chịu khổ, đánh cho vài trận chắc chắn là xong.
Với anh hai Tống lắm mưu ăn trộm, vụng trộm giở trò thì cô có thể ra tay được.
Sau khi hái đầy một gùi, cô và hai người còn lại cùng nhau xuống núi.
Triệu Địa dìu ông Lộ đi sau lưng cô, trên đường đi không gặp thêm nguy hiểm gì nữa. Hơn một tiếng sau thì đi ra khỏi núi.
Hai người đó là phân tử xấu, hôm nay cũng hết cách mới đành lên núi hái thuốc, đương nhiên là phải đi đường tắt về chuồng trâu.
Triệu Địa sợ người ta nhìn thấy Tống Sở đi cùng bọn họ sẽ bị liên lụy nên khi đi đến trước thì ông ấy nói: “Cháu đưa cái gùi cho chú đi, bọn chú đi đường tắt về.”
“Vâng.” Tống Sở đưa cái gùi cho bọn họ, giống như là muốn hỏi gì đó: “Chú biết nấu súp trăn gì đó sao?”
Triệu Địa cười nói: “Chú biết.”
“Tối cháu đến chuồng bò tìm chú, chú giúp cháu nấu chút súp trăn nhé.” Bản thân Tống Sở không rành việc bếp núc, cầm thịt trăn về làm chắc mẹ cô cũng cho lên hầm thôi.
Triệu Địa có chút bất ngờ, không ngờ cô thực sự không sợ có liên quan với bọn họ: “Chỉ cần cháu không sợ, chú thì không có vấn đề gì.”
“Có cần chuẩn bị cái gì không ạ?” Tống Sở hỏi.
Triệu Địa cười nói: “Gia vị chính thống cần để nấu súp trăn thì thiếu nhiều lắm, thôi thì giản đơn chút, gừng tỏi rồi mấy gia vị nêm nếm nhà cháu có thì có thể đem đến. Con gà trong gùi của cháu cũng mang qua luôn.”
“Vâng.” Tống Sở gật đầu.
Triệu Địa vác gùi trên lưng rồi dìu ông Lộ đi theo một con đường khác. Tống Sở ôm con trăn vác gùi đi từ đường chính xuống núi, khệnh khạng quay về.
Về đến thôn, những người nông dân đang làm việc nhìn thấy Tống Sở bắt được một con trăn không đầu thì bị dọa hết hồn. Thậm chí những người gan nhỏ còn bị dọa tới nỗi không kiềm nổi tiếng hét.
Như kiểu mấy thanh niên tri thức ở chỗ thanh niên tri thức, thứ bọn họ sợ nhất là trăn. Nhìn thấy tay Tống Sở ước đẫm máu trăn thì sợ hãi không kìm nổi tiếng hét chói tai. Mặc dù đã cách khá xa nhưng không thể ngừng lại mà vẫn cứ lùi về sau.
Đừng nói là bọn họ, đến cả đàn ông trong thôn nhìn thấy con trăn trong tay Tống Sở thì da đầu cũng tê rần.
Nếu như một mình bọn họ gặp phải cái trò này, thì đừng nói là bắt, chỉ có chạy trối chết để thoát thân thôi.