Ánh sáng trong con ngươi của cô ta lóe lên, dường như đang tò mò hỏi: “Tôi nghe nói trưa hôm qua và trưa hôm nay cô đều mang cơm cho thanh niên tri thức Cố phải không?”
“Đúng vậy, chân anh ấy bị thương, không tiện nấu ăn nên nhờ tôi mang cơm cho, ai bảo quan hệ của tôi với anh ấy tốt như vậy làm chi.” Tống Sở thâm thúy nói.
Hai tay Phương Nguyệt Lan nắm lại rồi lập tức buông ra, cô ta thăm dò: “Sao anh ấy lại để cô đưa cơm tới vậy?”
Thanh niên tri thức Cố lúc trước bị Tống Sở quấn lấy đến khá phiền nhiễu, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ để cô mang cơm đến cho mình vậy?
Theo lý thuyết thì có thể là do Tống Sở liều chết quấn lấy muốn đi đưa cơm cho anh, nhưng với tính cách của thanh niên tri thức Cố, nếu không bằng lòng thì chắc chắn sẽ không ăn.
Nhưng cô ta lại nghe thanh niên tri thức Khương nói là Cố Việt đồng ý để Tống Sở mang cơm đến cho anh, chuyện này khiến cô ta không thể hiểu nổi, cô ta cũng đang rất muốn biết tại sao.
Tống Sở nhướn mày: “Anh ấy để tôi mang cơm cho, thì liên quan gì đến cô sao?”
Sau đó tầm mắt cô liếc qua người của Phương Nguyệt Lan một lượt từ trên xuống dưới: “Cô thích thanh niên tri thức Cố à.”
Phương Nguyệt Lan không ngờ Tống Sở lại nói như vậy, cơ thể cứng đờ, khuôn mặt bất giác đỏ lên một chút, rất nhanh liền phủ nhận: “Sao tôi có thể thích thanh niên tri thức Cố được, cô đừng nói linh tinh.”
Cô ta nhất định không thể thừa nhận trước mặt Tống Sở được, nếu không với tính cách nóng nảy của cô gái này sẽ có chút phiền phức, bây giờ cô ta không còn kiên nhẫn để dỗ dành Tống Sở nữa.
Tống Sở vốn dĩ muốn quay người rời đi, mặc kệ bạch liên hoa này.
(1) Bạch liên hoa: chỉ những cô gái hay giả nai.
Nhưng thấy có người đi qua, tròng lòng cô đột nhiên nảy ra một ý, cô cố tình hừ lạnh một tiếng: “Cô đừng có phủ nhận, tôi biết hết rồi.”
“Phương Nguyệt Lan, ngày trước tôi ngu ngốc coi cô là bạn, không ngờ cô lại lợi dụng tôi đến tận cùng như vậy. Cô thích Cố Việt thì quang minh chính đại mà theo đuổi anh ấy đi, chạy đến chỗ tôi để thám thính tin tức về anh ấy là có ý gì?”
Biểu tình trên vẻ mặt của cô gái này đã khẳng định chắc chắn một điều rằng, cô ta thích Cố Việt, rất thích là đằng khác.
Lúc trước cô ta tình giật dây nguyên thân để cô theo đuổi Cố Việt một cách cưỡng ép, cũng có chủ ý là để Cố Việt chán ghét nguyên thân, sau đó cô ta có thể tiếp cận Cố Việt bằng cách dịu dàng chống đỡ giúp anh, hình thành một loại tương phản với nguyên thân.
Nhưng bây giờ Tống Sở sẽ không bằng lòng để đối phương tiếp tục lợi dụng nữa đâu, lại càng không trở thành bức tranh đối lập với cô ta nữa.
“Tôi không, tôi...” Phương Nguyệt Lan vội vàng lắc đầu.
Tống Sở không cho cô ta cơ hội để nói thêm: “Không ngờ cô lại là kẻ tiểu nhân như vậy, bây giờ tôi mới nhìn thấu được cô.”
Hai người cãi nhau, mấy người đi đường không nhịn được mà đi chậm lại để nghe, còn có người đứng cách đó không xa.
Tống Sở cố ý trừng mắt nhìn Phương Nguyệt Lan: “Ngày trước cô nói với tôi, anh trai chị dâu cô rất hay sai bảo cô làm việc, ngay cả cháu gái cháu trai cũng ăn hiếp cô. Người nhà ngược đãi cô, tôi còn đi trả thù cho cô, nhưng sau đó cô lại thân thiết với bọn họ.”
“Cô thích Cố Việt, nhưng lúc nào cũng để tôi quấn lấy anh ấy, có phải cô cảm thấy nếu anh ấy chán ghét tôi thì cô sẽ có cơ hội đúng không?”
“Cô mau đi về mà soi gương đi, cô đẹp bằng tôi sao? Cố Việt cho dù không tìm đến tôi, thì cũng chẳng thèm coi trọng cô đâu.” Chỗ nào của đối phương đâm vào đau nhất, cô sẽ ra tay ở chỗ đó.
Đối với tâm lý của Phương Nguyệt Lan này, Tống Sở cũng ít nhiều đoán được nhược điểm rồi.
Đầu tiên là ghen tị với nguyên thân vì được người nhà yêu chiều, không phải làm việc gì trong nhà, không giống cô ta, trong nhà việc gì cũng phải làm, tiếp đó thấy nguyên thân trắng trẻo xinh đẹp, dù có hung hãn thì cũng là bông hoa trong thôn, người thanh tú nhưng có làn da vàng vọt như cô ta lại càng ghen tị khát khao đến phát hờn.
Tống Sở không có kiên nhẫn để dây dưa với người này nữa, vạch trần chuyện Phương Nguyệt Lan từng oán trách anh trai chi dâu người nhà ra ngoài, cô không tin những người kia sẽ không có ý nghĩ gì.