Mặc dù Tống Hữu Phúc là đàn ông sợ vợ, nhưng thật ra là người sĩ diện nhất.
Những năm nay, người trong thôn xem không ít trò cười của nhà ông, nói xấu sau lưng nhà bọn họ, trong lòng ông thật ra cũng rất buồn.
Nếu chuyện con gái nói hoàn thành, sau này nhà bọn họ chính là người có công trong thôn, đi đến đâu cũng có thể nhìn thấy ánh mắt cảm ơn của người trong thôn, ông cũng cảm thấy nghĩ thôi cũng sảng khoái rồi.
Ông bị Tống Sở tẩy não, lừa gạt thành công, ông thẳng lưng lên, cũng gật đầu nói: “Cha thấy cái này được.”
Dù sao trà dầu gì đó là hái trên núi lớn, cũng không cần bọn họ mang ra, còn có thể kiếm được danh tiếng tốt, đáng rồi.
Chị dâu cả Tống, anh hai Tống, anh tư Tống vốn không bị lừa hoàn toàn cũng muốn khóc, hai vị đại gia trưởng quan trọng nhất này là người quyết sách, lại có thể phản bội phe cánh nhanh đến như vậy.
Sao bây giờ em gái biết ăn nói như vậy chứ? Ngay cả bọn họ cũng thiếu chút nữa tin rồi…
Anh hai Tống không nhịn được nói: “Nhưng đó là tiền mà, cứ đưa ra như vậy sao?”
Anh ta vừa nghĩ đến đã cảm thấy rất xót dạ, xót thịt.
Tống Sở nhíu mày nhìn anh ta: “Anh đây là không muốn kiếm thể diện trong thôn sao?”
Anh hai Tống muốn trợn trắng mắt, thể diện làm sao quan trọng bằng tiền bạc.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của em gái, mẹ anh ta ném qua ánh mắt hình con dao, cha anh ta lạnh mặt, anh ta lại muốn khóc rồi, anh ta sống trong cái nhà này thật không dễ dàng.
“Cũng không phải là không muốn.” Anh ta nói ngập ngừng.
Tống Sở quyết định: “Muốn là được rồi, sau này nhà chúng ta phải nổi dậy trong thôn, càng phải làm rạng rỡ truyền thống.
Sau đó cô xắn tay áo, nhìn anh hai Tống, chị dâu cả Tống và anh tư Tống nhắc nhở: “Sau này nếu ai dám gây cản trở cho gia đình, em sẽ không khách sáo với ai đâu.”
Đường Phụng đập bàn: “Nếu ai gây cản trở cho nhà, thì cút ra ngoài cho bà đây.”
“Cha đồng ý.” Tống Hữu Phúc gật đầu.
Anh cả Tống đáp yếu ớt: “Anh đồng ý.”
Anh cũng khá thích sĩ diện, xưa nay đều sợ mất thể diện, đáng tiếc trước đây trong nhà một lời khó nói hết, về sau nếu thật sự như em gái nói, vậy anh cũng rất vui lòng chứng kiến.
Tiếp đó hứng lấy một cái ngắt rõ đau của chị dâu cả Tống, anh đau điếng đến nhe răng.
Anh tư Tống lăn lộn trong thôn, xưa nay cũng sĩ diện, nghĩ đến nếu chuyện này thành công, anh ta cũng có mặt mũi trước mặt anh em trong thôn kia: “Anh cũng đồng ý.”
“Chị cũng đồng ý.” Lần này ngay cả chị dâu hai Tống không có cảm giác tồn tại cũng khẽ lên tiếng.
Không biết tại sao, cô ấy cảm thấy em dâu đã không còn giống lúc trước, đi theo cô, có lẽ cuộc sống trong nhà cũng sẽ thay đổi theo.
Tiếp đó cô ấy hứng lấy một cái trừng mắt hung dữ của anh hai Tống, cô ấy bị dọa đến lập tức cúi đầu xuống.
Tống Sở thấy dáng vẻ này của anh ta, bèn đánh một bạt tay qua: “Anh trừng lại thử xem? Sau này nếu anh còn ức hiếp chị dâu hai, em thấy một lần thì đánh anh một lần.”
Mặc dù tên này không đánh vợ, nhưng cũng chửi mắng không ít, hơn nữa còn sai bảo chị dâu hai Tống như con hầu, không những hằng ngày phải pha nước rửa mặt đàng hoàng, còn phải rửa chân giúp anh ta, coi như anh ta giỏi.
“Xì!” Anh hai Tống bị một bạt tay đánh lên bả vai như sắp gãy: “Bé út, em không thể nhẹ chút sao?”
Cái này là muốn mưu sát anh ruột à!
Tống Sở hừ nói: “Đánh nhẹ thì anh không cảm nhận được sai lầm của mình.”
“…” Anh hai Tống lộ ra bộ dạng không còn gì luyến tiếc, anh ta không thể sống sót trong cái nhà này rồi.
Những người khác thấy thế đều không nhịn được mà cười trộm, đáng đời!
Cả nhà nhất trí thông qua, tiếp theo là tặng dầu.
Tống Hữu Phúc phụ trách tặng cho nhà bác cả Tống và nhà bác hai Tống, Đường Phụng phụ trách tặng cho cậu hai Đường và cậu ba Đường, anh ba Tống phụ trách tặng cho người của chuồng trâu.
Tống Sở thì đích thân tặng cho nhà cậu, tiện thể phải đi bàn bạc chuyện mua máy ép dầu.
Lúc cô đến nhà cậu, đúng lúc cả nhà bọn họ vừa ăn cơm xong.
Thấy Tống Sở xách một giỏ qua, người trong nhà đều nhìn lại.