WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Thập Niên 70: Bảo Bối Của Đại Lão

Chương 9: Ai mà dám cưới? 1

Chương 9: Ai mà dám cưới? 1




Tống Sở đi qua, bưng bát trong giỏ ra đưa cho anh.

“Ăn đi, ngày mai tôi sẽ tới lấy bát!”

Nhìn thấy đồ ăn trong bát, Cố Việt có chút kinh ngạc, vậy mà lại có cả trứng gà hấp.

Anh ngẩng đầu nhìn Tống Sở, phát hiện ra sự si mê say đắm trong mắt cô thực sự biến mất rồi, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.

Nếu không anh thà không nghiên cứu thứ đó trong đầu chứ tuyệt đối không cho cô cơ hội quấn lấy anh.

Anh chỉ tay về phía mấy tấm phiếu lương thực và mười đồng trên bàn: “Cô cầm lấy đi, xem như phí ăn uống, về sau nếu không đủ có thể tìm tôi để lấy thêm.”

Anh không muốn nợ Tống Sở ân huệ này nên sẵn sàng tiêu thêm chút tiền.

Đa số mọi người ở chỗ thanh niên tri thức đều cùng nhau ăn cơm, lương thực để cùng một chỗ, mọi người sẽ thay phiên nhau nấu.

Bởi vì anh thường xuyên lén lấy đồ ăn để đem đến cho ông nội, cho nên phải nấu riêng, hiện tại chân không tiện đi lại, cũng không muốn phiền đến những thanh niên tri thức khác.

Tống Sở đi đến trước bàn, cầm lấy phiếu lương thực và tiền cất vào trong túi, “Được, anh cho tôi nhiều như vậy, chuyện ăn uống tôi sẽ không để anh phải chịu thiệt đâu.”

Thấy trên bàn còn có sách giáo khoa ngữ văn và toán trung học, cô cười nói: “Anh cũng hiếu học thật đấy.”

Cố Việt lướt qua sách giáo khoa trên bàn: “Có lẽ kỳ thi đại học vẫn có thể được khôi phục, đọc sách nhiều một chút để chuẩn bị trước sẽ tránh được rủi ro.”

Từ ký ức của nguyên thân đời trước, Tống Sở biết được rằng thời gian và không gian của nơi này song song với kiếp trước của cô, ngoại trừ tên của một số người nổi tiếng không giống nhau ra, tiến trình phát triển và các sự kiện gần như là giống nhau.



“Anh có nghĩ rằng kỳ thi đại học sẽ khôi phục lại không?” Cô hỏi một cách thản nhiên.

Cố Việt cười rồi nói: “Tôi không biết liệu nó có khôi phục hay không. Tôi chỉ cảm thấy rằng đất nước cần phát triển, chỉ dựa vào những người bước ra từ đại học công nông binh là không đủ.”

Hai năm nay chính sách nới lỏng hơn rất nhiều, đất nước bắt đầu kiến thiết mạnh mẽ thì chắc chắn không thể thiếu nhân tài, cho nên anh cảm thấy rằng một ngày nào đó kỳ thi đại học sẽ được khôi phục.

Tống Sở phát hiện người này không những thông minh mà còn có tầm nhìn xa trông rộng: “Nếu vậy, hôm khác tôi cũng thử tìm mấy quyển sách giáo khoa cấp ba để xem xem.”

Vào mạt thế, cô tốt nghiệp bậc tiến sĩ ngành sinh vật học, hồi còn học lịch sử ở trung học đại khái vẫn còn chút ấn tượng, kỳ thi đại học được khôi phục năm 1977, hiện tại đã năm 75 rồi.

Mạt thế tuy rằng rất thử thách nhân tính, những khía cạnh ích kỷ và đen tối nhất của con người đều đã được phơi bày, có những nơi gian ác, nhưng cũng có chính nghĩa và chính trực.

Bắt đầu từ mạt thế, quân đội đã đi khắp nơi để cứu viện, thành lập được vài căn cứ lớn làm nơi sinh sống của con người, dốc hết sức để cứu được nhiều người sống sót hơn, cũng không loại bỏ những người bình thường, chỉ cần là người chăm chỉ không lười nhác thì đều có hội được sống tiếp.

Năm đó, vì để bảo vệ những nhân viên nghiên cứu khoa học như cô đến được căn cứ một cách an toàn, rất nhiều những chiến sĩ đã phải hy sinh, trên đường cô cũng thấy cảnh có người trong số bọn họ vì tìm kiếm, bảo vệ nhân dân mà hy sinh.

Sau này, cô làm việc trong viện nghiên cứu của căn cứ, đồng thời phụ trách việc giúp đỡ xây dựng căn cứ, đòi hỏi phải có nhiều nhận thức.

Đột nhiên xuyên đến thời đại nghèo nàn lạc hậu này, biết đâu cô lại làm được điều gì đó ý nghĩa hơn.

Cố Việt nghe cô nói như vậy có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút rồi hỏi thử: “Trong thư viện này của cô không có sách giáo khoa trung học à?”

Tống Sở cười: “Trong thư viện có rất nhiều sách về chuyên ngành, mấy dạng như sách giáo khoa thì không có đâu.”

“Có những cuốn sách chuyên ngành như toán học, vật lý và hóa học không?” Con ngươi vẫn luôn bình thản của Cố Việt bỗng lóe lên tia sáng.

Tống Sở gật đầu: “Có.”

Cô cũng không nói nhiều nữa, chuẩn bị thu dọn đồ lại cho cái tên kia: "Anh ăn cơm trước đi đã, tôi cũng phải về ăn cơm rồi."

Cố Việt cũng không ép buộc cô, khi nào có thời gian anh sẽ đi tìm hiểu: "Được."

Tống Sở bước ra khỏi chỗ thanh niên tri thức rồi về nhà.

Lúc này cũng đã tan làm rồi cho nên người nhà ngoại trừ anh tư của cô không biết đã đi đâu thì những người khác đều đã về nhà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.