Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Chưởng Gia Bà Bà

Chương 15: Về trấn Hồng Tinh

Chương 15: Về trấn Hồng Tinh

Sắp đến giờ ngủ, Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc đã trở về, vội vã nói với Trình Quế Hương: “Mẹ, đại bá cảm ơn ngươi, nguyện ý bỏ ra 250 khối để mua công tác. Ngài xem thế nào?”

“Hành” nói, nàng lấy ra phần chỉ tiêu công tác chứng minh và đưa cho Tưởng Kiến Quốc. “Sáng mai ngươi đem cái này đưa qua đi.”

“Được rồi.” Tưởng Kiến Quốc vui vẻ đồng ý, rồi nói tiếp: “Đại bá cũng nói sẽ trưng binh vào tháng sau, sẽ đi trấn trên.”

Tiếp theo hắn nói thêm: “Lưu thúc bảo là sau này sẽ không làm công, có việc muốn đi trấn trên, ta đã nói với hắn để ta lưu lại mấy vị trí.”

Trình Quế Hương nghe xong thì rất hài lòng, gật đầu.

“Mẹ, vậy ta về phòng trước đây. Ngài nghỉ sớm nhé.” Hắn nói rồi xoay người rời đi.

Hai ngày sau, cả gia đình dậy từ sáng sớm, trời vẫn còn chưa sáng đã chuẩn bị cõng sọt, ngồi lên xe bò để đi trấn trên.

Đây vẫn là lần đầu tiên Trình Quế Hương ngồi xe bò, lúc đầu rất tò mò, nhưng sau một lúc thì bị xóc đến mức mặt mày méo mó.

Cả hành trình đều là đường đất gồ ghề, lồi lõm và đầy hố. Ngồi trên xe đều là người trong thôn Tưởng gia, trong mấy ngày qua, nhà nàng chính là chủ đề bàn tán của toàn thôn.

“Quế Hương, mẹ ngươi hai ngày này không tới, trong nhà mọi việc có xử lý ổn thỏa không?” Một bà cô cũng tò mò muốn biết nên không nhịn được hỏi.

Trình Quế Hương đáp: “ ổn, công tác đã bán cho đại bá.”

“Sao mà bán? Nhà ngươi mấy đứa nhỏ đều không đi sao?” Bà cô ngồi bên cạnh tỏ ra không tin.

“Từng đứa đều có an bài, không đi làm.” Trình Quế Hương không muốn nói nhiều, chỉ giải thích ngắn gọn.

Mấy đứa trẻ không đáp lời, một nhóm phụ nữ thấy Trình Quế Hương không muốn nói thêm nữa nên chỉ có thể hi hi ha ha chuyển sang nói chuyện khác.

Xe bò chậm rãi di chuyển, cuối cùng cũng đến trấn khẩu, xe bò qua một tiếng gây bụi mù.

Những năm 70 ở huyện thành, ngoài những bộ phim, kịch thì đây là lần đầu tiên mà Trình Quế Hương thấy rõ những gì hiện lên trước mắt.

Hai con đường chính là đường bê tông, xung quanh hai bên hầu như không thấy nhà nào cao hơn hai tầng, nhà ngói ngoại trừ một vài căn nhà cũ còn dùng cửa sổ khắc hoa, phần lớn đều đã thay bằng cửa kính.

Tai nghe bên cạnh là những lời khen ngợi từ nhóm phụ nữ: “Trấn trên thật là tốt, con đường lại rộng lại bằng phẳng.”

“Đúng vậy, ngươi xem nhà người ta sang trọng và rộng rãi, mua cái gì cũng tiện lợi.”

Trình Quế Hương hít thở không khí trong lành, vừa nhìn xung quanh ngắm cảnh. Lưu thúc đã hẹn thời gian và địa điểm tập hợp với họ, để cả nhà buổi chiều đúng giờ tập hợp, nên liền vội vàng xuống xe đi làm việc.

Thời gian trôi dần, trấn trên cũng đông đúc hơn. Hồng Tinh trấn không lớn, nhưng các cửa hàng bán đồ quốc doanh đều bên trong trấn trung tâm. Cửa hàng không nhiều, nhưng mỗi cửa hàng đều chiếm một khuôn viên khá lớn, nên dạo qua chỗ này cũng phải tốn một chút thời gian.

Trong trấn có một cửa hàng bách hóa, tương đương với sự kết hợp giữa Cung Tiêu Xã và bách hóa lớn, nơi đây có thể mua mọi vật dụng hàng ngày như quần áo, giày dép và nhiều thứ khác. Bên cạnh cửa hàng bách hóa có một cửa hàng thực phẩm, trạm lương thực, cửa hàng bán lẻ máy móc nông nghiệp, đối diện có tiệm cơm quốc doanh, nhà sách Tân Hoa, bưu cục, ngân hàng, và còn nhiều thứ khác. Ra khỏi phố này, rẽ vào sẽ thấy các giai đoạn trường học, tiếp tục đi sẽ đến khu cư dân.

Phía tây có xưởng dệt, xưởng chế biến thịt; phía đông có xưởng sắt thép, còn phía nam có một trạm thu hồi phế phẩm.

Thời đại này, khi mua đồ không chỉ cần tiền mà còn cần đủ các loại phiếu định mức, nên những nơi mua sắm đều nhộn nhịp như hội chợ.

Mấy ngày trước, nàng đã sắp xếp lại nhà cửa và tồn trữ hàng hóa, phần lớn là nhờ hỗ trợ từ gia đình bên ngoại, tiền lương và phiếu định mức thì lại chưa thấy đâu.

“Kiến Quốc, đây là 20 đồng tiền, còn có các phiếu này, ngươi cầm theo ngươi và tức phụ đến Cung Tiêu Xã xếp hàng mua những gì cần thiết trong nhà.” Trình Quế Hương từ hệ thống tiền vỉa lấy ra tiền giấy và nói thêm: “Vệ Quốc, đây là 10 đồng tiền, ngươi đi hiệu sách cùng Ái Quốc xem có tài liệu lớp trung, cao trung hay không, thì mua mấy bộ, nếu có nhu cầu gì thì mua luôn. Cũng có thể đi trạm phế phẩm tìm kiếm.”

“Ta sẽ đi xem thử có chỗ nào không cần phiếu mua được không. Giữa trưa ta sẽ tập hợp tại nhà sách Tân Hoa.” Trình Quế Hương nhanh chóng phân công nhiệm vụ và cho bọn trẻ đi làm.

“Mẹ, nếu không ta bồi ngươi đi.” Tưởng Vệ Quốc lo lắng nói.

“Không cần, các ngươi đi đi.”

“Được rồi, mẹ!” Bọn trẻ thấy Trình Quế Hương kiên quyết như vậy cũng đành bất đắc dĩ đồng ý.

Mọi người lần lượt xuất phát theo những hướng khác nhau.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch