Anh ta sợ lỡ như em gái hối hận, lại quay lại với người ta, đến lúc đó bốn người làm anh vợ như bọn họ sẽ xấu hổ biết bao? Không phải anh ta không thương em gái mà chỉ là chuyện trước đây bày ra ngay đấy, em gái và Vương Húc Đông đã không ít lần cãi nhau, mấy lời như cắt đứng quan hệ này cô đã nói bao nhiêu lần rồi, cuối cùng thì sao? Còn không phải bị người ta dỗ dành lại tốt lên sao?
Đám người cậu ba Lý bị nhắc nhở cũng không khỏi nghĩ đến ngày trước, đều đồng loạt im lặng!
Cả gia đình đều đang nhìn Lý Thanh Lê, tốc độ căn cơm của cô chậm xuống, nói với vẻ bất mãn: “Mấy anh dùng ánh mắt này nhìn em làm gì? Em là loại người không có khí phách đó sao?”
Bầu không khí yên lặng đã nói rõ tất cả.
Lý Thanh Lê lập tức cảm thấy thức ăn trong bát không còn ngon nữa, cô rướn cao cổ, bảo: “Vương Húc Đông cũng chỉ như vậy, ngoại trừ lớn lên đẹp một chút thì còn có gì có thể lôi ra được sao? Nói thật, anh ta hoàn toàn không xứng với em! Anh cả, mọi người yên tâm đi, sau này em còn tìm anh ta nữa thì em sẽ đổi tên thành Lý Chó!”
Trước đây cô thích Vương Húc Đông, nhưng sau khi biết được anh ta là cái thứ ghê tởm như vậy cũng khiến chút yêu thích đó của cô lập tức tan thành mây khói.
Trước đây ngày nào cô ta cũng làm loạn với cha mẹ mình, đòi sống đòi chết, nói không phải Vương Húc Đông thì không được, vậy trách ai đây? Đương nhiên là trách tác giả của quyển tiểu thuyết rác rưởi [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] rồi! Cho cô một gương mặt ưa nhìn lại không cho cô một cái đầu đủ thông minh, không cho cô một đôi tuệ nhãn sáng ngời, để cô sở hữu một cuộc đời cũng đủ thê thảm, tạo ra nghiệt duyên giữa cô và Vương Húc Đông!
Tác giả rác rưởi! Hủy hoại thanh xuân của tôi! Chúc cô kiếp sau xuyên vào ngược văn cổ đại chín mươi chín lần, lần nào cũng bị ngược thân ngược tâm, moi gan móc phổi!
Để phòng ngừa đám người anh cả Lý không tin sự quyết tâm của mình, Lý Thanh Lê còn nói một cách hiên ngang lẫm liệt: “Anh cả, khi các anh dạy dỗ Vương Húc Đông đừng quên gọi em tới, em không những muốn nhìn bộ dáng bị đánh thành chó của anh ta mà em còn muốn tìm anh ta đòi tiền, ăn của nhà mình nhiều cơm, trứng gà với thịt như vậy, lại còn lừa tình cảm của em, tất cả phải nôn hết ra cho em.”
Anh cả Lý thấy thái độ kiên quyết như vậy của cô, cũng tin bảy, tám phần, mấy anh em vừa ăn cơm vừa bàn bạc xem nên đánh Vương Húc Đông khi nào và ở đâu mới tốt, khiến cho mấy đứa choai choai như Lý Đại Bảo cũng nhiệt huyết sôi trào.
Ăn cơm trưa xong, Lý Thanh Lê kéo ông Lý và bà Điêu về phòng mình nói chuyện, vợ cậu ba Lý là Trương Mỹ Quyên đang ra sức cọ mặt bàn, đôi mắt lại nhìn về căn phòng bên cạnh, ngoài miệng còn nhỏ giọng oán trách: “Con gái nhà mình là người còn con gái nhà người ta không phải người sao? Cũng chưa thấy đứa nào hơn mười chín rồi mà vẫn chưa biết làm gì, đến cả con gái thành phố cũng không được chiều chuộng như thế! Chẳng trách người ta đều nói con hư tại mẹ, cháu hư tại bà!”
Một câu cuối cùng nói ra, chị ba Lý lập tức hơi hối hận, trộm nhìn chị hai Phùng Yến, nói một cách không nhanh không chậm: “Chị hai, em chỉ tùy tiện nói thôi, chị đừng nghĩ nhiều nhé.”
Chị hai Lý nở nụ cười, chẳng qua con người này của cô ta có cặp lông mày chữ bát, ngày thường còn thích nhíu mày nên khi cười lên vẫn mang vẻ lo âu.
Cô ta nghĩ đến gì đó lại thở dài: “Con gái chính là con gái, có thương đến đâu còn không phải trưởng thành rồi vẫn phải cho người khác hay sao? Vẫn là con trai tót…”
Nhiều năm như vậy rồi chị hai Lý cũng chỉ sinh được mình Lý Nhị Nha, rồi bụng cũng không còn động tĩnh nữa, trong lòng sầu lo vô cùng.
Thiếu nữ gầy gò mặc cái quần ngắn cũn cỡn, đồ trên người vá chằng vá chịt ở bên cạnh đang giúp thu dọn bát đũa, nghe vậy ánh mắt tối sầm lại, đầu cũng cúi xuống.
Chị ba Lý sáp tới gần chị hai Lý với vẻ thân thiết, nhỏ giọng bảo: “Chị hai, đợt trước em lại có một phương thuốc mới, đảm bảo hiệu nghiệm…”
Hai chị em dâu lại nói chuyện thân mật.
Phòng đông bên cạnh nhà chính vốn là một căn phòng lớn, sau này Lý Thanh Lê lớn rồi, cô muốn ngủ một mình, bà Điêu lại chiều cô cho nên chia căn phòng thành hai, một nửa ở phía đông nhất cho một mình Lý Thanh Lê ở, có thể nói là khiến những những thành viên khác trong nhà ghen tỵ muốn chết.