Nếu Lương Lỗi đã là thanh niên trí thức duy nhất vào đại học Công Nông Binh đó, vậy Lưu Ngọc Hân là sao đây? Hơn nữa bây giờ hai người còn đang kết đối tượng?
Nếu cô nhớ không lầm thì hình như Lương Lỗi có tuyên bố cả đời chỉ thích một người là Tô Nhân thì phải?
Ồ… quả nhiên là miệng lưỡi đàn ông, quỷ lừa người! Trái tim của đàn ông là hạnh trong bạc hạnh!
Khi ấy mơ thấy [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi], Lý Thanh Lê hoàn toàn không để tâm đến chuyện không liên quan đến mình và người thân cho nên rốt cuộc trong tiểu thuyết chuyện liên quan đến Lưu Ngọc Hân đã viết những gì?
Lý Thanh Lê vắt hết óc nghĩ một lúc, tất nhiên cũng không nhớ ra được, sau đó cô nhớ đến câu trích dẫn làm châm ngôn sống của mình: Trên đời này không có chuyện khó, chỉ cần chịu từ bỏ!
Cô quả quyết từ bỏ, không nghĩ nữa thì không nghĩ, dù sao cơm ứng với ăn, giấc ứng với ngủ.
Lưu Ngọc Hân thấy Lý Thanh Lê lâu như vậy không mở miệng lại cho rằng cô ngầm thừa nhận, mới kéo cô qua một bên nhỏ giọng khẩn cầu: “Cô đừng nói với người khác có được không? Tạm thời chúng tôi không muốn công khai với bên ngoài.”
Lý Thanh Lê sảng khoái gật đầu.
“Chúc mừng cô nha cô Lưu!” Ngược lại Lý Thanh Lê nắm tay Lưu Ngọc Hân một cách thân thiết: “Cô đối xử với học sinh có trách nhiệm như vậy, nếu cô rời đi thật sự là tổn thất của Nhị Nha nhà chúng tôi, cũng không biết giáo viên tiếp nhận vị trí của cô sau khi cô đi có trách nhiệm giống như cô Lưu hay không?”
Lưu Ngọc Hân sờ mũi, ngại ngùng đáp: “Chuyện này… vẫn phải do đại đội trưởng Lý quyết định, thanh niên chúng tôi đều có ý định này nhưng tôi đã tiến cử Lương Lỗi với đại đội trưởng, kiến thức văn hóa của anh ấy tốt hơn tôi, chỉ là… hình như anh ấy không vui cho lắm. Ôi, nếu như anh ấy thật sự không thích làm giáo viên vậy chỉ có thể là Hoàng Quảng Linh hoặc Vương Húc Đông, Đường Nhã không thích phiền phức, chị Tịnh Vân và anh Đường Quốc chưa tốt nghiệp cấp hai, tuy rằng Phó Bạch có tài học nhưng lại ngại thành phần gia đình.”
Lý Thanh Lê thầm nghĩ: Mục tiêu của Lương Lỗi là danh sách đại học Công Nông Binh cho nên đương nhiên không coi một chức vụ giáo viên tiểu học trong đội sản xuất ra gì rồi.
Nhưng cũng từ khía cạnh chứng minh cô nhớ không sai, nếu như người vào đại học Công Nông Binh là Lương Lỗi, cuối cùng người làm giáo viên chính là hai người Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông!
Đúng, trong tiểu thuyết hai người bọn họ đều lên làm, một giáo viên khác trong trường học bị hai người loại trừ phải đi, bên trong chuyện này thậm chí còn có bàn tay của Lý Thanh Lê cô, vì hai người họ một người là bạn trai của mình, một người là bạn tốt, cho nên cô mới chạy tới tìm anh họ Lý Thành Năng cầu tình nói chuyện thay hai người đó, tóm lại cuối cùng hai người đều được thỏa ý nguyện.
Nhưng lần này cô tuyệt đối không thể để Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh được như ý! Mỗi ngày bọn họ ngoan ngoãn gánh phân cũng thôi đi, như thế cô còn xuôi khí một chút, nhưng nếu như bọn họ quay đầu làm giáo viên, sống cuộc sống tốt vậy không phải cô sẽ bực chết hay sao?
Còn nữa, cho loại người nhân phẩm bại hoại như Hoàng Quảng Linh và Vương Húc Đông làm giáo viên quả thật là làm hại học sinh! Tuyệt đối không thể.
Mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, những người khác ở nhà họ Lý và người nhà họ Cam đều về nhà ngủ rồi, Lưu Ngọc Hân tạm biệt Lý Thanh Lê, bật đèn pin về ký túc xá thanh niên trí thức.
Lý Thanh Lê đã sớm buồn ngủ rồi, cô ngáp một cái đi về phòng mình ngủ, nằm xuống chưa được một lúc đột nhiên cô bắn dậy khỏi giường, loẹt quẹt đôi giày vải kéo cửa ra, một đường đi tới một dãy phòng bên tường tây đó, rón rén lại gần phòng đầu tiên cũng chính là phòng của cậu hai Lý.
Cô giống như ăn trộm dán lỗ tai vào tường phòng hai, hít thở cực nhẹ, âm thanh đầu tiên truyền vào tai cô chính là tiếng ngáy cực có nhịp điệu của cậu hai Lý.
“Hơ… khò khò khò…”
“Hơ… khò khò khò…”
Lý Thanh Lê lộ ra vẻ ghét bỏ, nhẫn nại nán lại thêm một lúc, chân cũng sắp ngồi đến tê cả rồi, cuối cùng cũng bị cô bắt được vài âm thanh kỳ quái, âm thanh này cực thấp giống như đang kiềm chế tiếng khóc.