Xem ra chút đồ này không giữ được rồi, Điền Kim Hoa mở cửa, trên mặt treo nụ cười lấy lòng: “Mẹ, không phải con đang lấy khoai lang khô cho em gái hay sao?”
“Tốt nhất là như thế.” Mẹ Lục duỗi tay giành lấy.
Bà ta ước lượng một chút, chỉ chừng hai lạng rưỡi, mở ra sờ thử lại thấy khô đét, con gái bà ta vừa mới tỉnh, không ăn được thứ phiền lòng này.
Đôi mắt của mẹ Lục lóe lên, nghĩ đến tác dụng, lại cầm khoai lang đi vào phòng.
…
Khi Lục Giai Giai tỉnh lại trời đã gần tối, chân cô đã được bôi thuốc mới, cũng không biết bôi gì mà không nóng rực đau đớn, ngược lại còn mát mẻ rất thoải mái.
Cô chống tay ngồi dậy, quan sát căn phòng này.
Lục Giai Giai một mình độc chiếm một gian phòng, tuy rằng hơi nhỏ một chút nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, một bên còn có cửa sổ lớn.
Đối diện với cô đặt một tủ quần áo quét sơn đỏ, màu sắc quần áo bên trong cũng nhiều hơn những cô gái khác trong thôn, thậm chí còn có một bộ quân trang của đoàn văn công.
Lục Giai Giai vừa làm quen với căn phòng một lượt thì cửa phòng kêu kẽo kẹt một tiếng, một cô gái trẻ buộc tóc hai bên cầm đèn dầu đi vào.
Từ trong trí nhớ, cô nhận ra cô gái trẻ này là con gái của anh cả Lục Ái Quốc của cô – Tiểu Hoa.
Nhà họ Lục đặt tên chỉ mong bớt việc, bốn đứa con trai của mẹ Lục trực tiếp lấy mỗi người một chữ từ trong Ái Cương Kính Nghiệp.
Anh cả Lục Ái Quốc, anh hai Lục Cương Quốc, anh ba Lục Kính Quốc, anh tư Lục Nghiệp Quốc.
Mà năm đứa cháu gái trong nhà đặt tên cũng trực tiếp lấy một chữ từ trong Hoa Hảo Nguyệt Viên Dạ.
Lục Hoa, Lục Hảo, Lục Nguyệt, Lục Viên, Lục Dạ.
Bây giờ người vào trong chính là con gái lớn của anh cả Lục Ái Quốc – Lục Hoa, biệt danh gọi thẳng là Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa thấy Lục Giai Giai đã tỉnh, gương mặt nhỏ gầy gò sáng lên: “Cô út, cô tỉnh rồi, cháu đi gọi bà nội!”
“Không sao, cháu…”
Còn chưa nói xong, cô gái nhỏ đã đặt đèn dầu lên bàn, hào hứng lao ra ngoài.
Mẹ Lục đi vào, bà ta vừa mới từ ruộng về nhà, đổ mồ hôi khắp người nên không muốn lại gần Lục Giai Giai: “Con gái, con đợi lát nữa sẽ có cơm, sắp xong rồi.”
Bà ta nói xong lại gân cổ gào lên với bên ngoài: “Vợ thằng cả, nấu cơm xong chưa? Sao lề mề thế, muốn con gái tôi chết đói à!”
Lục Giai Giai: “…”
Trương Thục Vân nhanh chóng bưng cơm từ bên ngoài vào, giống y như buổi trưa, cô ta lau hai tay lên tạp dề: “Em gái, mau ăn cơm đi!”
Mẹ Lục nói oang oang: “Tôi bảo cha cô tìm một công việc nhẹ nhàng cho cô, mỗi ngày cô về sớm một chút nấu cơm cho con gái tôi, những việc khác ở nhà không cần làm, đặc biệt chăm sóc con gái tôi là được.”
Vẻ mặt của Trương Thục Vân mừng rỡ: “Con biết rồi thưa mẹ.”
Điền Kim Hoa vẫn luôn ở ngoài cửa nghe lén lại thấy không vui, cô ta lao vào: “Cơm toàn là con với chị cả thay phiên nhau nấu, sao mẹ lại thiên vị như thế?”
Lục Giai Giai sững sờ, đột nhiên phát hiện ra hình như cô đã châm ngòi đại chiến gia đình rồi.
Cô nhìn về phía mẹ Lục, mà mẹ Lục trông thấy cái thứ phiền lòng này là lại thấy buồn bực.
“Bà đây thiên vị đấy, ai kêu cô không thích sạch sẽ như chị cả của cô!” Mẹ Lục xùy một tiếng: “Khoảng thời gian này cô với tôi thay phiên nhau về nhà nấu cơm, con dám oán trách bà đây một câu nào nữa thì bà sẽ đánh gãy đầu cô.”
Điền Kim Hoa rụt cổ, không dám ho he tiếng nào nữa.
Đợi mẹ Lục ra ngoài tắm rửa, trong phòng chỉ còn lại một mình Lục Giai Giai, Điền Kim Hoa lén lút đi vào.
Lục Giai Giai còn chưa phải ứng lại thì Điền Kim Hoa đã giành lấy cái thìa trong tay Lục Giai Giai, múc một muỗng cháo to bỏ vào miệng mình.
“Em gái, em không biết hôm nay chị hai em mệt gần chết đâu, em nói xem em ở nhà cũng không phải làm gì, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, hạnh phúc thật đấy.”