Lục Cương Quốc xấu hổ nói: “Mẹ, vậy con cũng không ăn nữa, bớt cơm cho nhà mình.”
“Không ăn sao được? Lát nữa qua ăn đi.” Không ăn lại bệnh, rồi việc đồng áng ai làm!
Qua vụ mùa, tốt nhất là cả đời đừng ăn cơm nữa.
“Mẹ.” Hốc mắt của Lục Cương Quốc đỏ hoe, mẹ thật tốt với anh ta.
...
Ăn cơm xong, Lục Giai Giai bàn bạc với cha Lục: “Cha, con tính ngày mai về lại vị trí của con làm việc.”
“Cái gì?” Cha Lục hơi dừng lại.
“Chính là công việc mà bên trên giao cho con đó, con không cho Châu Văn Thanh làm nữa, con muốn tự mình làm.” Lục Giai Giai nói.
Tiền lương một tháng mười lăm đồng còn có trợ cấp cũng coi như là khoản thu nhập khá ổn ở thời đại này.
“Tốt, tốt tốt.” Trong lòng cha Lục kích động, đi vài bước trong nhà.
Hôm qua ông ta thử thăm dò mới điều Châu Văn Thanh đi, không ngờ con gái ông ta thật sự không có phản ứng gì.
Lục Giai Giai nở nụ cười: “Cha, đợi tháng sau được phát tiền lương, con sẽ vào thị trấn mua thịt bồi bổ cho cha, cha lo nghĩ nhiều, tuyệt đối không thể tổn hại sức khỏe được.”
“Được, được, cha đều nghe con hết.” Tiền lương của con gái ông ta muốn tiêu thế nào thì tiêu như vậy.
Chỉ là... cha Lục liếc mắt nhìn chân của Lục Giai Giai: “Hay là ở nhà nghỉ thêm vài ngày rồi lại nói sau...”
Ông ta sợ Lục Giai Giai giữa chừng hối hận, muốn lập tức cho con gái về lại cương vị công tác của mình.
Nhưng chân con gái ông ta bị thương, không dưỡng thêm vài ngày đã ra ngoài làm việc, ông ta cũng rất đau lòng.
Lục Giai Giai lập tức đáp: “Con không sao, đến khi đó kêu anh tư mỗi ngày cõng con là được.”
Cha Lục im lặng một lúc rồi cắn răng: “Được, hôm nay cha sắp xếp cho con luôn.”
Mẹ Lục ở ngoài phòng nghe cuộc đối thoại của hai người lại thấy lâng lâng.
Sau này con gái bà ta chính là người có công việc rồi.
Ôi chao, mẹ Lục vỗ lên đùi mình một cái, muốn ra ngoài khoe khoang.
Nhưng sau đó bà ta lại nghĩ đến một chuyện, chạy vào phòng mình lấy bột mì và tiền ra.
Bà ta bàn bạc với cha Lục, kêu anh tư cõng hàng cùng nhau tới nhà Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai nhìn bóng lưng rời đi của ba người mà có hơi lo lắng!
Lần trước hai nhà cãi nhau ác liệt như vậy, hôm nay mẹ Lục chắc chắn không thể thiếu phải ăn nhói nhún nhường.
Cũng không biết liệu Tiết Ngạn có trực tiếp đuổi cả ba người họ ra ngoài không.
Khi ba người đến nhà họ Tiết, Tiết Ngạn vừa mới ăn cơm trong nhà xong, cháo rau dại, không có một ít chất béo nào cả.
Tiết Ngạn đang rửa chân, ngẩng đầu nhìn thấy mẹ Lục và cha Lục, gương mặt tẻ nhạt lập tức ngây ra.
Mẹ Lục tim to, trong đầu tự động loại bỏ chuyện xảy ra bên bờ sông lần trước, tiến lên gọi một cách thân thiết: “Cậu Tiết, cảm ơn cậu đã cứu Giai Giai nhà tôi, nếu không có cậu sợ là con bé khó mà về được.”
Hàng xóm bên ngoài nhìn trộm đều rất kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt xem trò hay.
Đây là cứu hai lần rồi còn gì, nhưng ai cũng biết rõ nhà họ Lục chắc chắn sẽ không gả con gái bảo bối nhà mình cho Tiết Ngạn, cũng không biết ơn cứu mạng lần này báo đáp thế nào đây?
Tiết Ngạn không ngờ Lục Giai Giai sẽ nói cho cha Lục và mẹ Lục biết anh đã cứu cô, anh cúi mắt: “Không dám nhận.”
Sắc mặt của mẹ Lục hơi cứng ngắc, bà ta cũng biết chuyện lần trước ầm ĩ căng như dây đàn, nhưng bà ta cũng không thể trông thấy con gái mình chết trước mặt mình được.
Bà ta nghiêm túc nói: “Thím biết cậu giận, nhưng lần này nhà bọn thím thật lòng cảm ơn cậu, nếu thật sự không được vậy thím quỳ xuống trước mặt cậu cảm ơn cậu đã cứu con gái thím...”
Mẹ Lục nói xong làm ra động tác quỳ xuống.
Sắc mặt của cha Lục lập tức nặng nề hẳn đi.
Tiết Ngạn không ngờ mẹ Lục thật sự quỳ xuống trước mặt mình, anh nhíu mày, duỗi tay kéo cánh tay của bà ta lên, trực tiếp đỡ người dậy, vẻ mặt lạnh tanh: “Không cần như vậy, ai cháu cũng sẽ cứu cả thôi.”
“Mẹ...” Anh tư Lục Nghiệp Quốc đặt bột mì lên đất, vội vàng đi tới sau người mẹ Lục: “Mẹ đang làm gì vậy? Muốn quỳ cũng là con quỳ chứ!”
“Không cần!” Tiết Ngạn nhíu chặt mày, tính cách của anh quái gở, lúc lạnh mặt đường nét gương mặt tự mang theo khí thế hung ác, người cách gần rất dễ bị dọa sợ.
Mẹ Lục xoa cổ tay mình, thầm nghĩ chàng trai này không chỉ sức lớn mà lúc nổi giận cũng rất khiến người khó mà chịu được.