Chương 28: Đừng Hòng Có Người Nào Chiếm Được Lời Của Cô
Lục Giai Giai xoa mũi, không ngờ mẹ Lục lại giống như cô nghĩ.
Đánh người quả thật không tốt cho lắm nhưng thực dụng.
Không phải Điền Kim Hoa vẫn luôn nói con gái không đáng tiền, luôn bắt nạt và coi thường con gái mình hay sao?
Nhưng bản thân cô ta cũng là phụ nữ, cũng là con gái đấy thôi.
Dựa theo lý luận của chính cô ta để đánh cô ta, Lục Giai Giai cảm thấy mình nghĩ không có vấn đề gì.
Giáo dục tư tưởng? Đúng là đàn gảy tai trâu.
Sau đó mẹ Lục xùy một tiếng khinh miệt với Điền Kim Hoa.
Đây chính là cái thứ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, ai tốt với cô ta thì cô ta càng bắt nạt người đó. Bằng không sao lúc ở nhà họ Điền lại nghe lời như vậy? Còn không phải vì mẹ Điền cứ dăm ba hôm lại đánh cô ta một lần, bắt cô ta làm việc nặng hay sao?
Đúng lúc này, bên ngoài có một nữ thanh niên trí thức qua đường.
Cô ả nghe được lời của mẹ Lục lại hơi nhíu mày.
Quả nhiên ở nơi hoang vu hảo lánh, mẹ chồng độc ác thường khuyến khích con trai đánh con dâu.
Vậy mà loại gia đình này còn có người làm đại đội trưởng, người có tư tưởng lạc hậu nên bị kéo ra ngoài thuyết giáo mới đúng.
Đợi sau khi cô ả về thành, nhất định phải báo cáo loại hành vi cặn bã này lên trên mới được.
Lục Giai Giai vừa nâng mắt đã nhìn thấy nữ thanh niên trí thức đứng bên ngoài đó.
Nếu nói Lục Giai Giai lớn lên xinh xắn hợp lòng người, vậy nữ thanh niên trí thức này lại nghiêng về phía lạnh lùng trong trẻo, không chỉ yếu đuối nhẹ nhàng mà còn có một loại cảm giác trong sáng như trăng.
Cô hơi sững sờ, trong đầu lập tức nhảy ra một cái tên.
La Khinh Khinh.
Sở dĩ Lục Giai Giai quen cái tên này như vậy chủ yếu là vì yêu hận tình thù của tam giác tình yêu này.
Nguyên chủ thích Châu Văn Thanh đến phát điên, nhưng trái tim của Châu Văn Thanh đã thuộc về người khác, chính là tiểu mỹ nhân yếu đuối trước mặt này. Thế cho nên nguyên chủ thường xuyên ghen tuông mù quáng, cãi nhau rất nhiều lần với Châu Văn Thanh.
La Khinh Khinh thu tầm mắt lại, thấy Lục Giai Giai nhìn chằm chằm vào mình, lập tức rời đi với vẻ chán ghét.
Lục Giai Giai xoa mũi, có hơi cạn lời.
Tuy rằng mấy chuyện này đều là nguyên chủ làm nhưng bây giờ cô đang ở trong cơ thể nguyên chủ, hiển nhiên phải hứng chịu nhân quả rồi.
Nhưng thân là một người ở bên quan sát, cô nhìn thấy rất rõ.
Nếu nói Châu Văn Thanh ăn bám “Lục Giai Giai,” vậy cái cô La Khinh Khinh này cũng có tư tưởng ăn bám Châu Văn Thanh.
Dù sao La Khinh Khinh cũng đã phủ nhận quan hệ giữa mình với Châu Văn Thanh nhưng lại luôn dựa vào anh ta để chiếm lời, thậm chí còn ăn đồ mà nguyên chủ tặng cho Châu Văn Thanh.
Điều càng khiến cô giận dữ hơn là vị trí người ghi chép công điểm này của cô, không chỉ Châu Văn Thanh ngồi mà khi cơ thể của La Khinh Khinh không thoải mái cũng có thể ngồi vào.
Hai người về nông thôn không phải làm bao nhiêu việc đồng áng, một người sống quá thoải mái, một người vẫn bình yên nhàn tản như cũ.
Tất cả những thứ này đều là nhờ sự cống hiến to lớn của nguyên chủ Lục Giai Giai.
Cô cũng không phải nguyên chủ, hai người này đừng hòng có người nào chiếm được lời của cô!
“Sao thế? Cơ thể khó chịu sao?” Mẹ Lục thấy sắc mặt của Lục Giai Giai hơi kém.
Lục Giai Giai hơi nâng mắt lên, La Khinh Khinh ở cổng chỉ để lại một bóng lưng mơ hồ.
Mẹ Lục thuận theo ánh mắt của cô nhìn qua, trong nháy mắt đã nhận ra chủ nhân của bóng lưng đó.
Bà ta bĩu môi.
Bà ta biết chuyện hiềm khích giữa Lục Giai Giai và La Khinh Khinh.
Nhưng thứ khiến bà có ấn tượng sâu sắc hơn đó là bà ta vẫn chưa từng thấy nữ thanh niên trí thức nào yếu đuối như vậy, ra đồng đi hai bước chân đã có thể nổi mụn nước.
Ngày nào trong tay cũng cầm một quyền sách, chẳng làm việc gì, nếu không phải dựa vào đứa con gái ngốc của bà ta thì đã chết đói từ lâu rồi.
Mẹ Lục hừ lạnh, vừa quay đầu đã nhìn thấy anh tư Lục Nghiệp Quốc nhìn chằm chằm ra bên ngoài, tròng mắt không dời đi.