Đến nhà, Lục Viên sáp tới bên cạnh Lục Giai Giai, tính hay quên của đứa trẻ lớn, trải qua ở chung hai ngày này đã sớm quên mất chuyện trước đây của nguyên chủ.
“Ở nhà có ngoan không nào?” Lục Giai Giai hỏi.
Lục Viên gật đầu, giọng nói non nớt: “Có ạ.”
Lục Giai Giai vỗ đầu cô bé, cô gái nhỏ thật sự quá đáng yêu, đặt trong tay Điền Kim Hoa đúng là đáng thương.
Xem ra sau này vẫn phải nhắc nhở anh hai cô một chút thôi.
Mà hôm qua Điền Kim Hoa đói cả một ngày, lại làm việc đồng áng mệt phờ cả người cũng không dám gây sự nữa, ra đồng làm việc cũng nhanh nhẹn.
Hôm nay Lục Giai Giai vừa về cô ta còn chủ động bưng một chậu nước lạnh tới cho cô rửa mặt.
Mẹ Lục vừa đợi được Lục Giai Giai về nhà đã khóc thảm: “Chao ôi, hôm nay con gái mẹ mệt chết rồi, các người không biết công việc này cũng không nhẹ nhàng tí nào, ngón tay của em gái các người đều viết sưng lên rồi.”
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh gật đầu: “Đúng, mọi người không biết hôm nay em gái đã viết bao nhiêu chữ đâu, toàn thôn nhiều người như vậy phải lo nghĩ bao nhiêu? Con vừa nhìn đã ngớ hết người rồi.”
Anh cả anh hai gãi đầu: “Mẹ, em gái đã mệt như vậy, hôm nay luộc thêm quả trứng gà cho con bé đi, bằng không gầy đi biết phải làm sao?”
Cha Lục ở một bên giải quyết dứt khoát: “Vậy luộc đi, luộc thêm hai quả, chuyện tốn đầu óc không bồi bổ là không được.”
Trương Thục Vân: “…”
Điền Kim Hoa: “…”
Vì thế mẹ Lục lại có lý chẳng sợ luộc hai quả trứng gà cho Lục Giai Giai.
“… Mẹ, buổi sáng con đã ăn trứng gà rồi, buổi trưa mẹ với cha ăn đi ạ.” Lục Giai Giai đẩy quả trứng gà đã luộc chín từ lâu về phía mẹ Lục.
Cha Lục và mẹ Lục đã lớn tuổi nên bồi bổ nhiều hơn.
Cô lại liếc mắt nhìn một vòng quanh bàn ăn, phát hiện ra mọi người đều ăn uống thiếu dinh dưỡng.
Lục Giai Giai có hơi đau đầu, thật sự đồ ngon cũng không có cách nào nhường vì hoàn toàn không đủ.
Chỉ có thể nhường cho các sức lao động trong nhà trước: “Anh cả, anh hai, anh tư, sắp tới vụ mùa rồi, các anh cũng ăn ít canh trứng gà đi.”
Có thể bồi bổ một chút thì một chút.
Mẹ Lục vừa mới cảm thán con gái mình hiếu thuận xong, giờ nghe nói canh trứng gà định cho ba đứa con trai ăn lập tức thay đổi sắc mặt: “Cho tụi nó làm gì, đều là đàn ông ăn ít một chút có thể chết được sao?”
Trong nhà nhiều người như vậy chia cho mỗi người một thìa cũng không đủ, nhường tới nhường lui đến lúc đó người bị oán trách vẫn là con gái bà ta.
Mẹ Lục trừng mắt.
Hai vợ chồng già bọn họ lớn tuổi như vậy còn không ăn, dựa vào cái gì cho bọn họ ăn, cũng không chết đói được, đòi hỏi nhiều như vậy làm gì!
Trứng gà lại đẩy về trước mặt mình, Lục Giai Giai: “…”
Điền Kim Hoa lại ở dưới gầm bàn đá Lục Sơn một cái.
Lục Sơn không nhúc nhích, từ sau khi bị chửi lần trước cậu bé cũng không còn dám đụng vào đồ của cô út nữa, chỉ lo vùi đầu và cơm của mình.
Còn nữa, mỗi ngày cậu bé đều có thể ăn nửa bát cơm đặc, Cẩu Đản ở bên cạnh đã sắp ngưỡng mộ muốn chết rồi, cần gì phải mạo hiểm bị chửi chỉ để ăn một miếng trứng gà đó.
Không nghe thấy bà nội nói cơ thể cô út không khỏe sao, lại còn là con gái nữa.
Cha nói đúng, cậu bé là đàn ông con trai sao có thể giành đồ ăn của con gái?
Điền Kim Hoa tức đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy con trai không chung chiến tuyến với mình.
“Đừng lo nghĩ nhiều chuyện như vậy.” Mẹ Lục hừ lạnh, suy cho cùng bà ta cũng là người đã trải qua nhiều chuyện: “Con không ăn đồ của bọn họ, nhường tới nhường lui đến khi đó lại nuôi lớn dạ dày của người khác.”
Một câu nói của mẹ Lục đâm trúng suy nghĩ của Lục Giai Giai.
Suy cho cùng cô cũng không phải nguyên chủ cho nên mới không dám hưởng thụ sự thiên vị của người nhà một cách hiển nhiên như thế.
Nhưng bây giờ cô đang hứng chịu toàn bộ nhân quả của Lục Giai Giai, ai có thể nói cô không phải cô ta chứ?
Lục Giai Giai cũng không nghĩ nhiều như vậy nữa mà vùi đầu ăn cơm.