Lục Giai Giai đâm thẳng đầu vào bụng Tiết Ngạn, mà ngón tay vừa vặn chạm vào lồng ngực anh.
Biên độ quá lớn, cô bị đụng đến hoa mắt chóng mặt giống như húc phải một tảng đá vậy.
Ngón tay của cô mềm nhũn, một cảm giác tê dại truyền khắp cả người, cơ thể Tiết Ngạn căng chặt hơn, gốc tai nóng bừng.
Lục Giai Giai bám vào Tiết Ngạn để đứng vững, không biết có phải do da cô quá non hay không mà trên trán đã đỏ một mảng.
Cô lảo đảo trốn ra phía sau Tiết Ngạn, đã từng tận mắt nhìn thấy anh bóp chết rắn, bây giờ giống như tìm được chỗ dựa túm mảnh áo sau lưng anh, chỉ con rắn đang cuộn mình trên bàn, đuôi mắt phiếm đỏ mang theo vài phần sợ sệt: “Tiết Ngạn, bóp… bóp chết nó đi!”
Cả người Tiết Ngạn giống như bị phỏng, anh đi thẳng tới túm cổ con rắn trên bàn, con rắn ngoáy ngó hai cái rồi tắt thở.
Anh đứng nguyên tại chỗ với vẻ do dự, sau đó quay người giơ con rắn trong tay tới trước mặt Lục Giai Giai: “Cần không?”
Ở thời đại hiện tại người sống đều rất khó khăn, canh rắn đại bổ huống chi sắp tới là vụ thu hoạch rồi, có rất ít người từ chối một món thịt như vậy, Tiết Ngạn lại tiến lên một bước.
Lục Giai Giai sợ hãi lập tức lùi về sau, mặt mũi trắng bệch, cô vội vàng xua tay: “Em không cần, em không cần, anh mau cầm đi!”
Con rắn trong hố lần trước đã để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho cô, bây giờ Lục Giai Giai vẫn có thể nhớ lại cảm giác rắn trườn trên da mình.
Cô chỉ hận chân mình không thể chạy, nếu như có thể chạy cô đã sớm biến mất khỏi căn phòng này rồi.
Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ trừng to đôi mắt đen láy, không biết nên làm thế nào, trên bàn còn có dấu vết con rắn bò qua.
Cô mới nghĩ đến lại vừa sợ hãi vừa muốn nôn.
Phản ứng sinh lý hoàn toàn không có cách nào khống chế, Lục Giai Giai men theo mép bàn đi một cách khó khăn, đồng thời còn quan sát xem nóc nhà còn con rắn nào khác không.
Tiết Ngạn thuận theo tầm nhìn của Lục Giai Giai nhìn qua, anh im lặng vài giây, đi qua đó cởi áo ngắn của mình giúp Lục Giai Giai lau mặt bàn.
Bên trong Tiết Ngạn mặc áo may ô màu đen, vai rộng eo thon, khác với vẻ đẹp hình thức của mấy người tập luyện mà có, mỗi một chỗ đều ẩn chứa sức mạnh.
Lục Giai Giai dừng lại, chớp mắt, ánh mắt chuyển đến tay Tiết Ngạn.
Anh lau rất nhanh, chỉ vài cái đã lau mặt bàn rất sạch, sau đó lại nhanh chóng mặc vào.
“Hết rắn rồi.” Tiết Ngạn lạnh nhạt đáp một câu, sau đó đứng ở bên cạnh chỉnh lại quần áo của mình.
Lục Giai Giai mím môi, chống chân di chuyển về chỗ.
Cô lại nợ Tiết Ngạn một nhân tình!
Nhưng bây giờ trên người cô không có một cắc bạc nào cả, cũng chẳng có gì hơn, thật sự không có thứ gì có thể báo đáp anh.
Cô nhiều lần kiên trì đẩy quả trứng gà trên bàn về phía Tiết Ngạn, buồn bã bảo: “Cảm ơn anh, quả trứng gà này anh vẫn nên nhận đi, bằng không tối nay em lại không ngủ được mất.”
Cô sợ Tiết Ngạn không cầm còn nhìn anh với vẻ chờ mong.
Tiết Ngạn chợt rời tầm mắt, trầm giọng đáp: “Không cần, rắn là được rồi.”
Lục Giai Giai cúi đầu không nói tiếng nào, gương mặt nhỏ vô cùng chán nản, cô mở sổ ghi chép ra, lại nghĩ đến chuyện công điểm đầu càng cúi thấp hơn.
Họa mà nguyên chủ gây ra bây giờ đều cần cô trả.
Cô cúi mắt vừa định mở nắp bút máy thì bên khóe mắt có một tàn ảnh vút qua, ngẩng đầu lại thấy Tiết Ngạn đã cầm quả trứng gà đó trong tay.
Ngón tay của anh không dùng sức nhưng cánh tay lại căng chặt: “Chỉ một lần này thôi, sau này không cần cho tôi nữa.”
Lục Giai Giai chớp mắt hai cái, lập tức nở nụ cười, đáp: “Em biết rồi.”
Cô gái nhỏ có một đôi mắt hạnh, lúc cười lên vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào, Tiết Ngạn mím môi, đôi mắt đen láy cụp xuống.
Cô tìm được một trang ghi chép trong điểm của Tiết Ngạn trong sổ: “Hôm nay anh được bao nhiêu công điểm?”
“Mười.”
Lục Giai Giai gật đầu, ghi bên cạnh một cách rất cẩn thận.