Lý Mỹ Ngọc bác bỏ: "Còn ăn cơm gì nữa, ông cũng không phải không biết Triệu Phượng Tiên là ai đi.
Ở đây trì hoãn lâu như vậy, trở về khẳng định sẽ bị khinh bỉ, ông không thương con gái ông sao, hơn nữa, trời cũng tối đến nơi rồi, không trở về giờ này thì trở về giờ nào?"
Giang Nguyệt Vi đương nhiên biết vì sao Lý Mỹ Ngọc lại sốt ruột để cô trở về như vậy, đơn giản là vì để bảo vệ thân phận con dâu nhà họ Hà này thôi, nhưng cô không để ý, dù sao thì không ăn một bữa cơm cô cũng không chết đói.
Lúc này, Giang Nguyệt Hà bưng nồi từ trong phòng bếp đi ra, nhìn cô cười cười: "Chị, đồ ăn em đều chuẩn bị xong hết rồi, chị nhanh đi giúp em bưng ra, để em đi gọi anh cả trở về ăn cơm đã."
Lý Mỹ Ngọc nhìn mấy người bọn họ đều cùng bè, không nghe bà nói, tức giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp dậm chân đi vào phòng, lúc ăn cơm, bà nhìn Giang Nguyệt Vi không nói tiếng nào, con gái chỉ ngồi đó ăn chậm nhai kỹ, bà luôn cảm giác con gái lớn này hình như có chỗ nào đó không đúng nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì bà lại không thể nói ra được, chính là cảm giác là lạ.
Giang Nguyệt Vi có thể cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của mẹ, nhưng cô không muốn nói chuyện lúc ăn cơm, đợi lát nữa còn có một trận chiến phải đánh đến một mất một còn, cô muốn mình phải duy trì tâm trạng và thể lực để đi nghênh chiến.
Tất cả mọi người chỉ ăn cơm không nói lời nào.
Một bữa cơm ăn cũng vì thế mà trôi qua rất nhanh, mắt thấy cơm trong bát Giang Nguyệt Vi sắp không còn gì, Lý Mỹ Ngọc vội vàng đem phương thuốc cổ truyền tối hôm qua đưa qua cho cô, ôn tồn nói: "Thứ này con cầm cho tốt, đợi lát nữa đến nhà họ Hà, con phải nhanh chóng hướng mẹ chồng con nói lời xin lỗi cho thật tốt, sau đó nói là con trở về lấy phương thuốc cổ truyền, mẹ chồng con chỉ cần nhìn thấy phần phương thuốc này khẳng định sẽ không nói cái gì, cũng không có trách con."
Giang Nguyệt Vi bình tĩnh đặt bát cơm xuống bàn, sau khi nuốt xong miếng cơm cuối cùng trong miệng, cô mới chậm rãi giương mắt nhìn sang mẹ.
Cô bây giờ không giống trước kia, nên sẽ không có khả năng cúi đầu xin lỗi Triệu Phượng Tiên và cô cũng sẽ không đi lấy lòng bất luận kẻ nào của nhà họ Hà, càng sẽ không nhân nhượng cái gọi là vì lợi ích toàn cục ở lại nhà họ Hà, hiện tại, cô phải đến nhà họ Hà cùng Hà Hiểu Phong bàn chuyện ly hôn, chuyện này xong càng sớm càng tốt.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ ở trong đầu, mà cô cũng lười nói với người nhà họ Giang, cô chỉ nhận lấy phương thuốc cổ truyền từ tay Lý Mỹ Ngọc, sau đó đứng dậy, giọng điệu không mặn không nhạt trả lời: "Con biết rồi, con sẽ đi ngay bây giờ."
Cô nói xong liền đi vào phòng, lấy thư từ của Hà Hiểu Phong và Chung Bảo Ý ra xem một lần, sau đó cầm đèn pin đi ra ngoài.
Hoàng hôn dần buông xuống, những rặng mây đỏ che kín phía chân trời, trời chạng vạng gió thu dần trở lạnh, trên người Giang Nguyệt Vi chỉ mặc một bộ quần áo liền cảm thấy có chút lạnh, mắt thường cũng có thể thấy được bóng đêm càng ngày càng đậm dần, nhưng cô ấy chỉ đơn giản chạy chậm chứ không nhanh, vốn là đến nhà họ Hà cần phải mất một giờ đi đường nhưng cô chỉ tốn chừng bốn mươi phút là đến nơi.