Nhìn bọn họ ở đó vừa hổn hển vừa nói, cho đến khi nói xong, cô mới lạnh lùng mở miệng: "Sao tôi lại phải cảm thấy mình không xứng chứ?"
"Trong ba năm này chuyện trong nhà tôi có cái gì không làm qua? Việc trong nhà là tôi làm, cơm một ngày ba bữa cũng là tôi nấu, quần áo các người mặc bây giờ là tôi may, giày là do tôi mua, tôi sửa, Hà Hiểu Oánh ba năm sinh hai đứa nhỏ ở cữ cũng là do tôi hầu hạ, ngay cả kẹp tóc trên người Hiểu Phương cũng là tôi mua cho!"
"Tôi hầu hạ các người thoải mái giống như địa chủ ngày xưa ấy, các người lại đem tôi trở thành đầy tớ mà sai khiến này nọ, còn ở bên ngoài đi khắp nơi làm bại hoại thanh danh của tôi, nói tôi không thể sinh con cho nhà các người.
Hiện tại tôi muốn ly hôn, thả Hà Hiểu Phong tự do, lấy chút bồi thường làm sao lại không xứng?"
Giọng nói của cô rất lạnh lùng, giống như một chú sư tử tức giận.
Tiếng nói vang lên, tất cả mọi người đều không phải là người điếc, đều nghe thấy được, Triệu Phượng Tiên tức chết, không quan tâm đến xung quanh, quát: "Mày muốn tiền của nhà tao sao, trừ phi tao chết, nếu không, một xu mày cũng đừng nghĩ lấy đi được khỏi cái nhà này!"
Giọng nói của bà ta lớn như vậy, chỉ cần bên cạnh nghiêm túc nghe một chút là có thể nghe ra được, huống chi bà tám Tiền Tú Quyên kia lại rất lợi hại, ông Hà thấy bà ta kêu to quá mức, vội vàng kéo một cái: "Bà già này, nhỏ giọng một chút, đừng kích động nữa!"
Triệu Phượng Tiên hất tay ông ta một cái, tức giận đến muốn trực tiếp đi lên đánh Giang Nguyệt Vi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, ôm ngực thoáng đè thấp thanh âm: "Cô ta muốn tận một ngàn đồng đấy, không phải là một trăm đồng, ông bảo tôi làm sao không kích động!"
Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt cực kỳ bại hoại của bà, cười lạnh: "Cho nên, các người bây giờ không muốn cho sao?"
Hà Hiểu Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng phiền não, Giang Nguyệt Vi gả vào nhà họ Hà, chăm sóc mẹ chồng, yêu thương em chồng, việc này vốn là nên làm, hắn cho cô ăn, cho cô quần áo mặc, cho cô thể diện, hiện tại ai thấy cô không phải đều nói một tiếng cô được gả vào nhà tốt sao, cô không thể sinh cũng là sự thật, như thế nào lại thành bại hoại thanh danh của cô!
Trước kia tính tình cô tốt như vậy, ôn nhu lại thiện lương, mắng cũng không có cãi lại, hiện tại như thế nào cho chút nhan sắc liền đạp mũi lên mắt còn muốn lật trời?
Hắn gắt gao nhíu mày liếc nhìn cô, ngăn chặn khí huyết muốn xông lên trong lòng mình: "Giang Nguyệt Vi, mẹ tôi nói rất đúng, tôi cho cô nói lại, thứ cô muốn là một ngàn đồng chứ không phải một trăm đồng!"
"Hơn nữa cô đã gả vào nhà họ Hà, chăm sóc gia đình là chuyện nên làm.
Không thể sinh cũng là sự thật, cô không quan tâm như vậy nhưng lại muốn một ngàn đồng rốt cuộc là có ý gì? Đây là vẫn không muốn ly hôn sao?"
Giang Nguyệt Vi nghe vậy trong lòng hung hăng phun một ngụm, loại đàn ông ngoại tình này, hiện tại cho dù tặng không cô cũng không cần, cô nhìn chằm chằm người đàn ông, gằn từng tiếng nói: "Đừng nghĩ nhiều, hiện tại tôi chính là muốn ly hôn, còn muốn tiền mà tôi nên có."
“Còn nữa, không thể sinh là lỗi của anh, lúc trước bác sĩ bảo hai chúng ta cùng nhau kiểm tra, là anh sống chết không muốn kiểm tra, bởi vì anh không thể sinh, cho nên anh để tôi anh gánh vác việc bị người ta sỉ nhục, đây mới là sự thật.”