Tu sửa phòng là việc tốn sức, một cô gái như Tần Thanh Man cũng không giúp được cái gì, dứt khoát dẫn theo Sở Sở đi nấu nước nóng đưa cho mấy người Trịnh An Quốc uống.
Trong nước cô còn đặt biệt bỏ thêm một muỗng mật ong thật lớn.
Uống nước mật ong ngọt ngào xong, nội tâm của mấy anh em Tần Lỗi ngũ vị tạp trần.
Bởi vì mật ong này đã từng thuộc về nhà bọn họ, nhưng bây giờ lại lấy danh nghĩa của Tần Thanh Man trở thành thức uống đáp lễ cho bọn họ, đây là chuyện gì vậy!
Trong lòng chứa đóm lửa, mấy người Tần Lỗi tay chân càng thêm nhanh nhẹn.
Hơn một giờ sau, nhà gỗ của Tần Thanh Man đã được sửa xong, mấy cái góc bị hở trước đó cũng được chặn lại cực kỳ chặt chẽ, sau này đừng nói là tuyết rơi gió thổi, cho dù có mưa đá thì trong phòng cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
"Bí thư, các chú, thật sự vô cùng cảm ơn mọi người."
Tần Thanh Man là thật tâm thành ý cảm ơn mấy người họ đã giúp mình.
"Không cần cám ơn, trước đó là chú không biết tình huống nhà cháu, về sau gặp phải chuyện này cháu cứ nói với chú, chú tìm người sửa cho cháu." Trịnh An Quốc nhìn đống củi trong sân nhà Tần Thanh Man, lại nhìn căn nhà gỗ đã tu sửa xong, tâm tình không tệ nhắc nhở Tần Thanh Man.
"Vâng ạ."
Tần Thanh Man nhìn ra Trịnh An Quốc là vị lãnh đạo làm việc thật, cũng không nói suông, trực tiếp nhận ý tốt của đối phương.
"Thanh Man, cháu mau chóng trở về phòng đi, đừng để bị cóng rồi cảm, đoán chừng buổi tối hôm nay có tuyết, cháu chú ý cửa sổ một chút, sau khi trời sáng phải dọn dẹp tuyết đọng trên nóc nhà, tuy nói nhà này của cháu mới xây mấy năm vẫn còn mới, sức chịu đựng cũng không tệ, nhưng lúc tuyết quá lớn thì vẫn phải dọn dẹp một chút."
Trịnh An Quốc nhắc nhở lần nữa, đồng thời cũng chuẩn bị rời đi.
Mùa đông ở Đông Bắc, trời đông giá rét, mặc kệ là công việc trên lâm trường hay là trong ruộng đều dừng loại, loại thời tiết này thích hợp miêu đông hơn.
"Bí thư, cháu nhớ rõ rồi ạ." Tần Thanh Man rất để tâm đến lời nhắc nhở của Trịnh An Quốc, lời nói của người lớn có kinh nghiệm ở thời khắc mấu chốt có thể cứu được mạng người.
Thấy Tần Thanh Man thật sự ghi nhớ ở trong lòng, Trịnh An Quốc cũng không ở thêm, mang theo mấy người Tần Lỗi rời đi.
Người rời đi rồi, còn rất quan tâm giúp Tần Thanh Man đóng cửa sân lại.
"Chị, bí thư Trịnh thật sự là người tốt."
Tần Thanh Man vừa mới trở về phòng thiếu chút nữa đạp phải người, là Sở Sở.
"Bí thư đúng là người tốt, về sau nếu như chị không có ở nhà, có người ức hiếp em thì em liền đi tìm bí thư làm chủ cho em nhé." Tần Thanh Man sờ đầu Sở Sở một cái, sau đó nấu nước chuẩn bị tắm rửa, không chỉ tắm rửa cho mình mà Sở Sở cũng phải tắm.
Dù sao bọn họ ngủ chung một cái kháng lớn.
Ban đêm, hai chị em đã tắm rửa sạch sẽ nằm thẳng chân ở trên giường ấm áp hưng phấn đến mức ngủ không được.
Lúc này bọn họ có thể nghe được tiếng gió rít gào bên ngoài phòng, nhưng trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.
Quần áo, chăn mền đều sạch sẽ, toàn thân bọn họ cũng đều sạch sẽ, sau khi ăn uống no đủ tâm tình của hai chị em trở nên không tệ, càng có hi vọng về cuộc sống sau này hơn.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, mỗi ngày Tần Thanh Man ngoại trừ đi ra ngoài quét sạch tuyết đọng trên nóc nhà và trên sân thì chính là cùng Sở Sở đóng cửa lại chăm sóc thân thể.
Hai tháng sau, khí sắc của hai chị em rốt cục cũng thay đổi tốt hơn.
Không chỉ có gương mặt trở nên tròn trịa mà màu da cũng trở nên trắng nõn, đến ngay cả tóc của Sở Sở cũng trở thành màu đen, về phần đầu của đứa nhỏ đoán chừng còn phải mấy năm nữa mới có thể khôi phục như bình thường được.
Đối diện với sự thay đổi này, Tần Thanh Man và Sở Sở đã vô cùng hài lòng.
Điều duy nhất khiến Tần Thanh Man không hài lòng là bởi vì trong khoảng thời gian này chịu ăn uống, lương thực trong nhà ngày càng ít đi, lại không có thu nhập, khả năng kiên trì không tới hết năm được.
Mấy người họ hàng đã bị cô vơ vét một lần, năm nay là đừng nghĩ lại lấy của bọn họ.
Ngay khi Tần Thanh Man đưa ánh mắt nhắm đến những ngọn núi xung quanh đồn Kháo Sơn thì thím hai Chu Hồng Hà một mặt vui mừng tới cửa, "Thanh Man, việc vui, việc vô cùng vui."
Tần Thanh Man dịu dàng tươi cười nói: "Thím hai, việc vui gì?"
"Đồng chí Lưu Hòa Xương của nông trường quốc doanh đang nhờ người làm mai, thế cho nên thím nhận được tin tức liền nghĩ đến cháu, đồng chí Lưu là lãnh đạo nông trường, không chỉ có nhà ở cạnh nông trường mà trên trấn cũng có nhà, cháu mà gả cho cậu ấy là coi như có thể ăn được lương thực nhà nước rồi."
Chu Hồng Hà nửa năm còn chưa bước vào nhà Tần Thanh Man bắt đầu lắc lư.
Tần Thanh Man đã biết trước kịch bản, nhìn Chu Hồng Hà cười, cười đến vô cùng dịu dàng.