"Lưu Phú Quý, tin tức của cô quá là chậm đi, cô không biết rằng Lâm Hồng Binh đã huỷ bỏ hôn ước với Khương Tuệ Tuệ và thay vào đó là đính hôn với Khương Thúy Thúy hay sao? Cho dù Lâm Hồng Binh thực sự muốn gửi thịt hộp cho vợ tương lai của mình, anh ta cũng phải gửi cho Khương Thúy Thúy chứ, nhưng xem này, Khương Thúy Thúy có thịt hộp không?" Người vừa mới hỏi chuyện đã nói.
Lưu Phú Quý giật mình ngạc nhiên: "Cái gì? Đã từ hôn rồi sao? Lâm Hồng Binh này... đã bị lừa đá vào đầu đúng không, Khương Tuệ Tuệ lớn lên thật xinh đẹp kia mà..." Những lời cuối cùng được thốt ra chậm rãi và như thể là đang nói cho chính mình nghe.
Không thể kìm lòng được, nhìn Khương Tuệ Tuệ cách đó không xa, người ngồi bên cạnh Phương Quế Chi đang nhấm nháp thức ăn. Ngồi ở đó, cô dường như nổi bật giữa đám đông, nhìn qua, người ta có thể nhận ra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, với nước da trắng mịn và đôi môi đỏ mọng, giá như có thể hôn cô một cái…
Lưu Phú Quý cảm thấy dù bản thân có chết thì cũng đáng giá.
Mọi người đang bàn tán xôn xao, Phương Quế Chi nghe không nổi nữa, vội nói: “Mấy người đừng tham gia cuộc vui, không có gì to tát, hộp thịt hộp này là bạn nữ cùng lớp của con gái tôi tặng, anh trai cô ấy gửi nó về nhà khi anh ấy đi lính. Về phần nhà họ Lâm, tôi không ngại nói thẳng, từ khi nhà chúng tôi đính hôn với nhà họ Lâm, tôi chưa từng lấy một cây kim, một sợi chỉ nào.”
Sau đó bà ấy thở dài: "Tôi có thể làm gì đây? Chúng tôi đã lập hôn ước với một gia đình như vậy. Nhưng bây giờ chúng tôi đã từ hôn, nhưng mà bây giờ từ hôn rồi thì mọi người đều hạnh phúc. Bọn họ có thể tìm thấy những cô gái từ bất kỳ gia đình nào mà bọn họ thích, và nó không có bất kì quan hệ nào với gia đình chúng tôi."
Sau khi nghe điều này, dù mọi người có tin hay không, bọn họ cũng không thể tiếp tục thảo luận về vấn đề này.
Con gái của người ta bị từ hôn, mặc dù Phương Quế Chi nói ra có vẻ rất vui, nhưng nếu chuyện này xảy ra thì ai sẽ vui đây? Không phải là khi nhổ răng thì vẫn phải nuốt máu vào hay sao?
Còn nói chuyện này trước mặt mọi người, có phải là thiếu đạo đức lắm hay không?
Nhưng mặc dù những người khác nói rằng bọn họ không nói về nó, nhưng Trương Cúc Hoa ở bên cạnh lại không vui khi nghe những tin đồn này.
Sắc mặt trở nên nghiêm nghị, bà ta nghiến răng hỏi Khương Thúy Thúy: "Thúy Thúy, nói cho mẹ biết, con có chuyện gì với tên nhóc Lâm Hồng Binh đó vậy? Nó gửi thịt hộp cho Khương Tuệ Tuệ chứ không phải cho con sao? Nếu nó dám đối xử với con như vậy, mẹ sẽ đánh gãy chân của nó! Người thì đã từ hôn rồi, còn dám đưa thịt hộp cho con bé Khương Tuệ Tuệ kia, muốn bắt cá hai tay hay sao?"
Khương Thúy Thúy nghe thấy vậy thì trong lòng càng bực bội khó chịu.
Cô ta nói: "Không thể nào. Lúc anh Hồng Binh xuống tàu vẫn là con đích thân đến đón anh ấy. Sao con lại không biết anh ấy mang gì về? Hơn nữa, anh Hồng Binh đã đồng ý từ hôn với Khương Tuệ Tuệ, làm sao có khả năng đưa thịt hộp cho cô ấy?"
Trương Cúc Hoa hỏi lại: "Còn trước đây thì sao? Là gửi từ trước đây thì sao?"
Khương Thúy Thúy lại lắc đầu: "Trước đây là không thể nào, mẹ của anh Hồng Binh là người như thế nào, mẹ cũng không phải không biết, mỗi lần anh Hồng Binh gửi đồ về đều gửi về cho mẹ anh ấy, mẹ anh ấy có thể cho Khương Tuệ Tuệ một thứ tốt như thịt hộp không?" Sau lời giải thích của Khương Thúy Thúy, cơn giận trong lòng của Trương Cúc Hoa đã lắng xuống một chút.