Lý Tú Cầm từng là một học sinh trung học cơ sở, vì vậy không có gì đáng ngạc nhiên khi bình thường cô ấy nói ra một hai câu thành ngữ gì đó.
Khương Vệ Quân cũng ăn nhiều đến nỗi miệng đầy dầu, hắn liên tục nói: "Thật là tuyệt vời, thật sự rất ngon."
Chỉ có Lưu Ái Đệ nhìn chằm chằm vào bát sữa trứng mịn và thơm trước mặt Khương Tuệ Tuệ, đôi mắt cô ta đỏ hoe, cô ta thì thầm: "Lớn như vậy rồi thì nấu cơm có gì sai? Còn khoe khoang với cả nhà như thế làm gì? Nấu ăn rất ngon nhưng cũng có hay nấu đâu. Điểm công lao động thì kiếm được ít nhất trong nhà, mà lúc nào cũng được chia đồ ăn tốt nhất, còn có cả bát sữa trứng nữa chứ!"
Phương Quế Chi nghe xong, sắc mặt trầm xuống: "Ăn cá không ngậm được miệng con phải không? Không thích thì không cần phải ăn.”
Gà là do bà ấy nuôi, tại sao bà ấy lại không thể cho con gái mình một quả trứng?
Khương Vệ Quân huých cùi chỏ chọc chọc vào Lưu Ái Đệ, ra hiệu cho cô ta ít nói đi, bình thường hắn ta đã nói với cô ta bao nhiêu lần rằng mẹ hắn thích em gái nhất, vì vậy đừng làm khó em ấy, em ấy sẽ không còn ở nhà lâu nữa.
Thật vất vả mới khiến cho cô ta dừng lại được một khoảng thời gian, vì nhà họ Lâm đã từ hôn, cuộc chiến không có thuốc súng này lại bắt đầu, chị dâu em chồng thường xuyên khẩu chiến.
Không phải là đếm từng ngày đợi em chồng đi lấy chồng hay sao, kết quả nhà họ Lâm vừa ra mặt đã phải ngâm nước nóng.
Trong lòng Lưu Ái Đệ không vui, nhỏ giọng thì thầm: "Bộ em nói sai hay sao vậy? Tại sao anh không để em nói chuyện?"
Khương Tuệ Tuệ cầm thìa lên, từ từ múc một thìa sữa trứng mềm vào miệng, nó tự động tan chảy trong miệng, mùi vị rất thơm.
Cô đã sớm nhìn ra Lưu Ái Đệ rất thích bát sữa trứng của cô, và cô ta đã nhìn chằm chằm vào nó từ khi bước vào cửa. Nhưng nếu Lưu Ái Đệ nói chuyện với mình tốt một chút, cô có thể cho Lưu Ái Đệ một phần, nhưng bây giờ thì chỉ cần nhìn cô ăn thôi.
Thực ra cô chưa từng có món ngon nào là chưa ăn qua, cớ sao lại thèm ăn bát sữa trứng này? Ngay cả món cá hầm dưa cải hôm nay, cô cũng chỉ ăn một ít tượng trưng mà thôi.
Là một đầu bếp yêu thích nấu nướng, điều cô yêu thích nhất là cách người khác ấn tượng về tay nghề nấu ăn của mình.
Nhưng đối với sự gian xảo của Lưu Ái Đệ, Khương Tuệ Tuệ chỉ muốn Lưu Ái Đệ nhìn cô ăn từng miếng từng miếng một.
Sau khi ăn mấy miếng, cô nhấp nhấp môi, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lưu Ái Đệ, trong lòng Lưu Ái Đệ vô cùng hoảng sợ, còn tưởng rằng trên mặt mình mọc ra cái gì, liền nghe thấy Khương Tuệ Tuệ nói: “Chị dâu, lúc chị ăn cá nên cẩn thận lời nói của mình một chút, kẻo lúc đó lại mắc xương cá vào cổ họng."
“Không cần cô nhắc tôi, tôi....” Sắc mặt Lưu Ái Đệ thay đổi, muốn mở miệng phản bác nhưng lời còn chưa nói xong đã cảm thấy bị mắc ở cổ họng, mặt cô ta biến thành màu gan lợn, cô ta nắm lấy cánh tay của Khương Vệ Quân ở bên cạnh: "Vệ Quân, em, cổ họng của em bị mắc kẹt bởi xương cá..."
Khương Vệ Quân: "..."
Khương Tuệ Tuệ cũng hơi giật mình ngạc nhiên, từ khi nào mà những gì cô nói lại linh như vậy?
Hóc xương cá mắc trong cổ họng, có bài thuốc dân gian bói nói rằng phải uống giấm, hoặc nuốt ít cơm nắm. Nếu xương nhỏ thì không sao, nhưng nếu xương lớn hơn một chút thì sẽ khiến thực quản bị rách.