Khương Vân giành nói: “Tống Chiêm Cương, anh không cần dùng sự xấu xa của mình đi suy đoán người khác.”
“Sở dĩ tôi ly hôn với anh không phải bị người ta xúi giục, mà là do anh quá xấu xa! Trước đây mẹ tôi nói anh không phải là người để sống chung, tôi còn không tin.”
“Anh xúi giục tôi đi công xã tố cáo cha mẹ tôi can thiệp quyền tự do kết hôn, anh thề thốt, bảo đảm với cán bộ công xã là thật lòng yêu thương tôi, không ai có thể chia rẽ tình yêu tự do.”
“Bây giờ anh làm trái lời thề, ở bên ngoài sống phóng đãng, yêu đương vụng trộm với người phụ nữ khác, còn muốn lừa tôi không ly hôn tiếp tục làm trâu làm ngựa cho các người, anh thật sự là thằng khốn nạn nhất trên đời này!"
Vẻ mặt Tống Chiêm Cương trầm xuống như muốn giết người.
Ở vị trí của anh ta, xem ra rõ ràng Khương Vân là đang bảo vệ Trịnh Tất Thần, so với Khương Vân muốn ly hôn, mắng anh ta hèn hạ tiểu nhân còn khiến anh ta tức giận hơn.
Huống hồ, cô lại có thể sỉ nhục người phụ nữ anh ta yêu, nói bọn họ sống phóng đãng!
Không thể để vậy được!
Anh ta vô cùng tức giận, muốn trực tiếp kéo Khương Vân về nhà trừng phạt.
Bí thư Tống và ông Phúc đang ở đây, đương nhiên sẽ không để anh ta thực hiện được.
Đúng vào lúc này, hai đứa nhỏ từ bên ngoài xông vào.
Hai đứa nhỏ giống như hai viên đạn vọt nhanh tới, đồng thanh hô to: “Không được đánh mẹ con!”
Tống Chiêm Cương nhìn thấy hai đứa con giống như cùng một khuôn đúc ra trước mắt, lập tức vô cùng chán ghét, trong người bọn họ đang chảy dòng máu của Khương Vân, vừa tầm thường lại thấp kém!
Bà Tống vội giành qua: “Tiểu Hải, Tiểu Hà, các cháu sống cùng bà nội có được không. Cha gửi lương về, nội mua thịt cho các cháu ăn, mua kẹo đường, kem cây, kẹo hồ lô, còn mua xe ô tô đồ chơi, súng, mua thật nhiều truyện tranh cho các cháu. Đợi các cháu lớn rồi sẽ đưa các cháu vào thành phố đi học, có được không?”
Bà ta càng nói càng kích động, gương mặt cũng phát ra ánh sáng rực rỡ, nói tới mức bà ta còn tin mà.
Bà Ta biết Tiểu Hải thích súng và ô tô đồ chơi, Tiểu Hà thích truyện tranh, còn có thịt với kẹo, có đứa trẻ nào không thích chứ?
Vừa dỗ dành vừa chắc chắn rồi!
Tiểu Hải không để ý tới bà ta, chỉ căm phẫn trừng mắt nhìn Tống Chiêm Cương, trong đôi mắt to đen nhánh giống như có dòng dung nham đang sôi trào.
Khương Vân nhìn chằm chằm hai đứa con không chớp mắt, trong đầu quanh quẩn những tình tiết khiến người ta căm ghét, cổ họng cô khó chịu như có bông chắn lại: “Tiểu Hải, Tiểu Hà…”
Đối với bọn nhỏ mà nói vừa xa cách cô một buổi sáng, nhưng đối với cô, đã để lỡ mấy đời lâu như thế.
Tiểu Hải lập tức giơ tay vội giữ chặt tay trái cô, lớn tiếng nói: “Con muốn đi theo mẹ, không thèm thích mấy món đồ phí tiền đó!”
Đôi mắt to đen láy của Tiểu Hà vụt sáng, vì nụ cười trong ánh mắt cậu bé trông vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn.
Giây tiếp theo cậu bé không cười nữa, hàng mi dày buông xuống, giống như hai cái bàn chải nhỏ đen nhánh cụp xuống, khiến lòng mọi người cũng chùng xuống.
Trong lòng bà Tống mừng thầm, cho là thằng lớn theo Khương Vân, Tiểu Hà chắc chắn sẽ chọn mình.
Dù bà ta không hẳn yêu thích đứa nhỏ này hơn, nhưng nếu hai đứa đều không chọn bà ta, tóm lại là vô cùng mất mặt.
Mọi người đều nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ đỏ hồng của Tiểu Hà, muốn xem rốt cuộc cậu bé muốn theo ai.
Lúc này Tiểu Hà mới nâng mắt nhìn bà Tống, mấp máy cái miệng nhỏ, dùng giọng nói mềm mại hỏi: "Bà nội, bà có thể cho cháu một, hai tệ không?"
Ánh mắt bà Tống sáng lên: "Cho, chỉ cần cháu theo bà nội, sau này cha cháu gửi tiền về, bà nội đều sẽ mua đồ ngon cho cháu."
Tiểu Hà chìa cái tay nhỏ trắng nõn ra: "Đưa cho cháu đi ạ."
Bà Tống do dự một chút, mọi người đều đang nhìn, bà ta khẽ cắn môi thật sự lấy ra hai tệ đặt xuống cái tay nhỏ đó.
"Tiểu Hà, cục cưng của nội!" Bà Tống cảm thán dang hai cánh tay ra ôm lấy cậu bé.
Nhưng Tiểu Hà nhanh chân lùi về sau một bước, để bà ta ôm không khí.
Tiểu Hà xoay người chạy đến bên cạnh Khương Vân, nhét tiền vào túi áo Khương Vân, cười nói: "Mẹ ơi, để Tiểu Hải theo mẹ, con theo bà nội. Con để dành tiền với đồ ngon đem cho mẹ!"