Tiểu Hải và Tiểu Hà bưng bát nhỏ cháo nếp đi xung quanh gọi mèo, nói: "Mẹ ơi, không tìm thấy mèo đâu."
Khương Vân nói: "Để phần lại cho nó là được rồi, có thể là nó đi ra ngoài chơi rồi."
Mèo hoang chưa quen với việc đột nhiên có nhà nên chạy đi chơi là việc bình thường.
Tiểu Hà cũng cảm thấy vậy, chạy đến giúp Khương Vân tưới rau.
Tiểu Hải lại có chút buồn bã, cảm thấy mèo đen có khi lại giống tên khốn nạn Tống Chiêm Cương kia chán ghét bọn họ nên không chịu ở lại.
Người xưa đều nói mèo là một loài rất gian xảo, chuyên vào những nhà thoải mái, vậy có khi nào nó chạy đến nhà người khác rồi không?
Chính vào lúc tâm trạng nhóc đang ủ rũ, nhóc thấy một cái bóng đen nhảy lên trên bờ tường, quả đúng là mèo đen rồi.
Toàn thân nó ướt đẫm, lông bị gió xuân thổi đến lạnh run.
Tiểu Hải lập tức tiến đến, nói: "Tiểu Dã, cậu làm gì mà nhảy xuống nước thế!"
Mèo đen nhảy xuống khỏi tường, không biết có phải bị lạnh hay không, mà không thể đứng vững và ngã xuống đất.
Khương Vân với Tiểu Hà vội vàng chạy đến, cô lấy khăn tay ra bọc lấy nó, lại để hai anh em đi nhóm lửa.
"Trời lạnh như vậy, cậu còn nhảy xuống nước?" Tiểu Hà ra dáng như người lớn dạy trẻ nhỏ dạy bảo nó. Mèo đen rúc đầu vào lòng bàn tay của Khương Vân, há miệng, phun ra một con cá to bằng đầu ngón tay.
Khương Vân: "Trời lạnh mà em đi bắt cá ư?!"
"Meo."
Âm thanh tinh tế dường như có chút không cam lòng với oan ức, như thể nó nên trở về với một con cá to trong miệng vậy.
Tiểu Hải mím môi muốn khóc.
Mặc dù mèo đen chỉ đem về một con cá không đủ để nhét kẽ răng, nhưng nó không những quay về mà còn mạo hiểm xuống nước bắt cá cho cả nhà.
Điều này khiến cho Tiểu Hải cảm thấy nó và họ là người một nhà, hơn Tống Chiêm Cương và Tống Chiêm Cường!
Làm sao cậu bé không cảm động?
Tiểu Hải thành thục nhóm lửa, Khương Vân dùng khăn tay ôm mèo đen hong khô.
Tiểu Hà lại xốc con cá nhỏ lên, dùng hai cây gậy gỗ đốt lên, lập tức mùi cháy xém xộc vào mũi.
Cậu cười và gọi mèo đen: “Tiểu Dã, con cá con nhỏ như vậy một mình cậu ăn là được rồi.”
“Meo meo!” Tiếng nó càng phát ra tủi thân.
Tiểu Hải vội vàng bưng cháo ngô đến cho nó uống.
Mèo đen ngửi ngửi nhưng không ăn, một dáng vẻ mệt mỏi muốn tự bế.
Khương Vân bưng chậu trà rót cho nó chút nước linh tuyền, những động vật nhỏ đều thích nước linh tuyền của cô, cho dù bướng bỉnh ngỗ ngược bao nhiêu nhìn thấy linh tuyền đều dịu dàng giống như con cừu, càng đừng nói đến mèo con lang thang.
Quả nhiên, mèo đen bắt đầu cặm cụi ăn, mặc dù đói vội nhưng cũng không nuốt ngấu nghiến.
Đợi hong khô xong, bộ lông cả người nó xõa tung trở lại, trong ánh lửa ở bóng đêm lóe lên tơ lụa sáng bóng vậy.
Tiểu Hải cẩn thận nói: “Nó đẹp hơn khi đó nhiều.”
Buổi sáng khi ấy con mèo này còn bẩn thỉu không đẹp mắt, bây giờ sau khi tắm xong lại biến thành một con mèo xinh đẹp, sống lưng nó đen giống như gấm, phần bụng lại đen xen hoa văn màu đậm, ở giữa hòa cùng màu đen thui đem đến cảm giác áp lực và nặng nề, khiến cho nó nhìn có vẻ có chút giản dị dễ gần.
Đôi mắt của nó theo ánh sáng biến đổi màu sắc, lúc này giống bảo thạch lấp lánh ánh sáng trong suốt, trong sự dịu dàng lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.
Tiểu Hải và Tiểu Hà chưa từng nhìn thấy cảnh đời gì, chỉ coi là con mèo đùa nghịch, Khương Vân dòm đôi mắt sâu xa xăm kia của nó lại cảm thấy cất giấu điều gì giống như là bí mật vậy.
Cô tự giễu mình nghĩ quá nhiều, dặn dò các con thu dọn một chút đến nhà Tống Chiêm Quân ngủ.
Cô hy vọng để mèo đen ở đây, dù gì không nên mang thú cưng đến nhà người khác.
“Meo meo!” Mèo đen nhẹ nhàng kêu lên, tiếp theo nó đưa họ đến cửa sân, sau đó nhìn theo Khương Vân khóa cửa lại.
Đợi đến khi không nhìn thấy họ nữa, nó nhanh nhẹn nhảy lên cửa tấm ván gỗ rồi nhảy lên tường, đuổi theo Khương Vân đi đến nhà Vương Thúy Hoa.
Nó nằm ở trên nóc của nhà của Vương Thúy Hoa, bên dưới là Khương Vân và chỗ ngủ của hai anh em.
Đêm khuya vắng người, trăng sáng giữa trời, ánh trăng giống như nước rơi xuống địa cầu.
Mèo đen hướng về trăng sáng há mồm ra, sau đó theo một phương thức nào đó bắt đầu thở ra hít vào, nuốt vào nhả ra. Nhìn bằng mắt thường không nhìn thấy tinh hoa đi vào trong miệng nó, chảy dần dần vào toàn thân nó, vẫn luôn lặp lại.
Đợi khi ánh trăng mất đi, nó chậm rãi nằm sấp người, dùng đuôi quấn lấy mình bắt đầu ngủ.
Mà lúc này, vẫn như cũ có đốm nhỏ ánh sáng trong suốt vây quanh nó, trầm ổn chạy dài theo hô hấp chậm rãi ra vào cơ thể nó, dường như vĩnh viễn chừng mực.
Chẳng mấy chốc hai ngày trôi qua, đám người ông Phúc tài nghệ khéo léo cải tạo lại, gian phòng vốn dĩ bị phá hỏng rực rỡ hẳn lên.